Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 321: Đối chọi gay gắt! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Diêm Viễn Trung nắm chặt quả đấm, sắc mặt vô cùng âm trầm, nói:

- Tôi muốn nhìn một chút, chờ khi tôi phá xong vụ án bán ma túy của tập đoàn Hắc Sơn, lão sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi như thế nào? Hay là, tôi sẽ đạp lão để lên lên!

Diêm Viễn Trung biết rất rõ hậu quả khi vụ án này được công khai!

Tập đoàn Hắc Sơn có địa vị hết sức quan trọng ở Minh Châu, họ chưa bao giờ có tin tức xấu, một khi vụ án này được phơi bày, cả nước sẽ chấn động!

Đối với mình, đây là một cơ hội!

- Nếu như có thể nắm được cơ hội này, địa vị của mình ở gia tộc sẽ nước lên thuyền lên!

Diêm Viễn Trung nheo mắt lại. Trầm ngâm một lát, y lập tức cầm điện thoại bàn lên, sau khi bấm số, y lập tức trầm giọng nói:

- Đại đội ba nghe lệnh, hiện tại lập tức phong tỏa toàn bộ tuyến đường xung quanh tập đoàn Hắc Sơn, một khi phát hiện xe hàng loại lớn có bảng số xe **.*****, lập tức chặn lại!

- Xin lỗi, tổng đội có lệnh, liên quan tới vụ án của tập đoàn Hắc Sơn, chỉ nghe lệnh của Bạch đội trưởng.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói!

- Đáng chết! Thấy rõ số điện thoại của ai không? Tôi là Diêm Phó tổng đội!

Diêm Viễn Trung kêm lên như sấm!

- Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của tổng đội trưởng!

Đầu điện thoại bên kia truyền tới âm thanh...

- Khốn kiếp!

Diêm Viễn Trung hung hãn cúp điện thoại, tức giận mắng một tiếng, mắt y đầy lửa giận liếc nhìn vị trí phòng làm việc của Uông Hùng Dương. Ngực nhấp nhô mấy cái, ánh sáng lạnh lóe qua đôi mắt y!

- Hừ! Lão thất phu, nếu lão cho là làm thế này có thể ngăn cản được tôi, lão quá coi thường lực lượng của Diêm gia rồi đó!

Diêm Viễn Trung cười lạnh lấy di động ra, nói:

- Đóng băng quyền lợi ở sở cảnh sát của tôi? Để tôi xem thử coi lão có thể đóng băng quyền lực điều động quân đội địa phương của ông mày không!

Diêm Viễn Trung nhanh chóng bấm số...

Bên trong phòng làm việc sang trọng của tập đoàn Hắc Sơn.

Trịnh thu dựa lưng vào ghế mềm, cười híp mắt nhìn về phía hai người đang hơi câu nệ phía trước. Một lúc sau, cười khẽ khoát tay, y nói:

- Không cần khẩn trương, mời ngồi.

Cẩu Dương Đức vội vàng khoát tay, cười xòa nói:

- Không không... Không cần!

Dù chỉ mới đứng trong phòng làm việc này có một lúc, lưng của Cẩu Dương Đức đã ướt đẫm! Đứng trước mặt vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Hắc Sơn, Cẩu Dương Đức cảm thấy mình đang phải gánh một áp lực lớn như núi. Y cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Không dám mắt đối mắt nhìn Trịnh Thu, dường như người đối diện này có thể từ trong mắt y nhìn rõ hết thảy.

- Anh tên gì?

Trịnh Thu mở miệng, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

- Báo cáo Trịnh tổng, kẻ hèn... tên là Cẩu Dương Đức.

Trịnh Thu ngẩn một hồi, gương mặt chợt lộ vẻ cười mỉm, nói:

- Cho tôi xem đơn đặt hàng của em trai tôi.

Cẩu Dương Đức lập tức lấy đơn đặt hàng và hóa đơn cẩn thận từng li từng tí đặt lên bàn, Trịnh Thu đảo mắt qua, đột nhiên...

Ầm!

Trịnh Thu đập bàn một cái, ánh mắt mang theo vài phần tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Cẩu Dương Đức, nói:

- Đơn đặt hàng là giả!

Nghe vậy, mặt Cẩu Dương Đức lập tức thay đổi, cả người không tự chủ run lên, đồng thời tâm thần cũng chấn động một cái. Y vội vàng nói:

- Không... Không thể nào, tôi... Tôi lừa ai chứ đâu dám lừa Trịnh tổng!

Trịnh Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt đã sợ hãi tới mức tái nhợt của Cẩu Dương Đức, một lúc sau, y từ từ mở miệng nói:

- Bút tích của đơn hàng không phải do em trai tôi viết.

Cẩu Dương Đức vội nói:

- Đây là do Trịnh Nhị thiếu gia đọc, tôi viết!

Cẩu Dương Đức đang run rẩy cả người móc ra một tấm danh thiếp từ trong ngực rồi trình lên, nói:

- Đây... Đây là danh thiếp Nhị thiếu gia đưa cho tôi.

Trịnh Thu nhận lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn một lúc, y chắc chắn đây đúng là tấm danh thiếp có một không hai của Trịnh Quyền. Một lúc sau, y đột nhiên mỉm cười nhìn Cẩu Dương Đức, phẩy tay, nói:

- Ông chủ Cẩu, chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật.

Quả thật là ngay từ đầu, Trịnh Thu có hơi nghi ngờ vụ giao dịch này. Có điều, sau khi thấy danh thiếp, nghi ngờ đã giảm hơn nửa.

Cẩu Dương thầm thở dài một hơi, lúc này, cả người y đã ướt đẫm mồ hôi.

Trịnh Thu không nhìn hóa đơn nữa, mỉm cười với Cẩu Dương Đức, nói:

- Vụ giao dịch giữa quý tiệm và tập đoàn Hắc Sơn bọn ta, ngoại trừ hai vị ra, có ai biết nữa không?

Cẩu Dương Đức hơi ngẩn người, có điều y vẫn thành thật trả lời:

- Tôi không tuyên truyền ra ngoài, chỉ có nhân viên phụ trách việc chuyên chở biết được.

- Rất tốt.

Trịnh Thu liếc mắt nhìn hóa đơn, từ từ đứng lên, ánh mắt lộ vẻ cười nhìn Cẩu Dương Đức, nói:

- Ông chủ Cẩu, theo tôi biết thì giá cả của ghế bằng gỗ Hoa Lê trên thị trường rẻ hơn hai lần so với giá mà anh viết.

Sắc mặt của Cẩu Dương Đức lập tức thay đổi, vội cười xòa rồi nói:

- Chuyện giá cả có thể thương lượng lại.

- Tôi hiểu rồi.

Trịnh Thu cười híp mắt nói:

- Gặp phải khách hàng lớn như tập đoàn Hắc Sơn bọn tôi, sao có thể không hung hăng làm thịt một lần!

- Không...

Cẩu Dương Đức cảm thấy mình đã rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo từ từ dâng lên trong lòng y.

- Đừng khẩn trương, không sao cả.

Trịnh Thu cười khẽ, y nói với Cẩu Dương Đức:

- Tập đoàn Hắc Sơn bọn tôi tài đại khí thô, không thiếu chút tiền lẻ này...

Cẩu Dương Đức đã hơi buông lỏng, đồng thời, cảm giác vui vẻ lập tức tràn lan trong lòng y.

Lúc này, bên tai lại truyền tới câu nói tiếp theo của Trịnh Thu...

- Khoản tiền này... Tôi sẽ đốt gấp đôi cho anh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)