Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 318: Tương kế tựu kế! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vù!

Một chiếc xe chở hàng loại lớn chạy thẳng tới chỗ cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn, Cẩu Dương Đức vui sướng ngồi ở ghế tài xế. Dường như Cẩu Dương Đức đã thấy được tiền tài đang nhào thẳng tới trước mặt mình.

Vụ giao dịch này khách hàng không hề trả giá, với tính cách của Cẩu Dương Đức, không nhân cơ hội này kiếm một vố lớn thì thật xin lỗi cái tên của y.

Tăng một nửa giá so với giá gốc, sau đó lại thêm một nửa trên hóa đơn vì “Trịnh Nhị thiếu gia” chỉ định, số ghế bằng gỗ Hoa Lê này đã có giá cao tới kinh người.

Mặt mũi hớn hở nhìn cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn đang từ từ tới gần, y hoàn toàn không biết trong thùng hàng phía sau có một người sống sờ sờ đã lặng lẽ núp bên trong khe hở của mấy cái ghế gỗ Hoa Lê.

Két!

RồiChiếc xe tới trước cửa cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn rồi ngừng lại...

Cẩu Dương Đức nở nụ cười bước xuống dưới xe, đi về phía bảo vệ đang trực ở cửa, đồng thời đưa ra một điếu thuốc rồi cười nói:

- Người anh em, trực khổ cực rồi.

Tên bảo vệ này nhíu mày, không nhận điếu thuốc từ trong tay của Cẩu Dương Đức, liếc mắt nhìn về phía xe hàng phía sau rồi cau mày dò hỏi:

- Anh là ai? Sao lại vận chuyển những thứ này tới tập đoàn Hắc Sơn?

Cẩu Dương Đức vội vàng cười nói:

- Người anh em, những thứ này là ghế bằng gỗ Hoa Lê. Trịnh Nhị công tử của quý công ty đặt hàng ngày hôm qua.

Cẩu Dương Đức thuận tay đưa một đơn hàng cho bảo vệ xem.

Tên bảo vệ này nhìn một một cái, một lúc sau, y liếc mắt nhìn Cẩu Dương Đức, nói:

- Tại sao tôi phải tin anh? Thật xin lỗi, hiện tại tập đoàn có chút việc, không thể để người ngoài tùy tiện ra vào, xin hãy trở về đi.

Nghe vậy, Cẩu Dương Đức quýnh lên, y lập tức nhớ tới những gì Trịnh Nhị công tử nói cho nên vội mở miệng:

- Trịnh Nhị thiếu gia từng nói, tôi tới cửa có thể để các ngươi gọi điện thoại cho y để chứng thực.

- Thật ư?

Bảo vệ nửa tin nửa ngờ nhìn Cẩu Dương Đức, trầm ngâm một lúc mới nói:

- Anh chờ ở đây.

Chuyện này có liên quan với Trịnh Nhị thiếu gia cho nên mặc dù có nghi ngờ, thế nhưng tên bảo vệ này không dám không làm theo. Y biết rất rõ tính khí của Trịnh Nhị thiếu gia, nếu như mình làm hỏng chuyện của y, ngày mai mình sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây.

Sau khi bước vào phòng trực, bảo vệ lập tức cầm điện thoại lên, tìm tới số của Trịnh Quyền rồi gọi điện thoại tới...

- A lô...

Một giọng nói mang theo ba phần kiều mỵ vang lên.

Bảo vệ lập tức ngẩn ra, y tự hỏi:

- Chẳng lẽ sai số?

- Tìm Trịnh Quyền ư?

Giọng nói của cô gái kia tiếp tục vang lên...

- Đúng đúng...

Dường như bảo vệ đã ý thức được điều gì, sắc mặty có chút kỳ lạ.

- Hiện tại y không rảnh, anh gọi điện thoại tới hỏi chuyện ghế bằng gỗ Hoa Lê phải không?

- Không, không việc gì.

Bảo vệ vội vàng cúp điện thoại, thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp thỏm nói:

- Quấy rầy chuyện tốt của Trịnh Nhị thiếu gia, nếu như bị trách tội...

Tên bảo vệ này nhịn không được run lên như ve sầu mùa đông, vội vàng lao ra phòng an ninh rồi ngoắc tay nói với Cẩu Dương Đức:

- Lái vào theo đường bên trái, chạy một mạch tới điểm cuối.

Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Cẩu Dương Đức càng tươi hơn, y không ngừng gật đầu.

- Người anh em khổ cực rồi!

Nói xong y vội vàng xoay người lên xe.

Sau khi mở cửa, suy nghĩ một chút, tên bảo vệ này bấm một số điện thoại.

- Trịnh tổng... Tôi là bảo vệ ở phòng trực, Nhị thiếu gia vừa mới đặt một nhóm ghế bằng gỗ Hoa Lê chở về, tôi bố trí bọn họ vận chuyển tới kho hàng số ba.

Trong phòng làm viêc sang trọng.

Trịnh Thu cúp điện thoại, đôi mi vặn vẹo theo bản năng...

Một lúc sau, sắc mặt của y đã hơi tốt hơn, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, nói:

- Hiện tại là lúc lửa cháy sém lông mày, em trai vẫn còn rảnh rồi chở về một lô ghế Hoa Lê!

Trước mặt Trịnh Thu, Trương Tiều đứng một bên cười bồi, nói:

- Nhị thiếu gia cũng chỉ muốn giúp công ty làm chút chuyện mà thôi.

- Trương Tiều, không cần nói giúp y.

Trịnh Thu khoát tay nói:

- Y có ý gì ta còn không rõ sao? Muốn dùng tiền công vào việc tư mới là sự thật.

Hiển nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên Trịnh Quyền làm thế này.

Trương Tiều cười một tiếng.

- Trở lại chuyện chính đi.

Trịnh Thu nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. y nói:

- Tối mai cần phải giao hàng, còn thiếu bao nhiêu nữa?

Trương Tiều suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:

- Nếu như tính luôn phần giao hàng trước thời gian, tới cuối, sợ rằng chúng ta vẫn cung cấp chưa đủ một một.

Ầm!

Trịnh Thu nhịn không được đập bàn một cái!

Mặt hung ác, đôi mắt đầy vẻ tức giận!

Nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ lần trước, căn bản sẽ không có chuyện một bước cũng khó đi ngày hôm nay!

- Rốt cuộc là ai đã làm hỏng chuyện của ông đây!

Trịnh Thu nắm chặt quả đấm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, hít vào một hơi thật sâu, nói:

- Hơn nữa, xem ra cảnh sát đã biết được một ít bí mật của tập đoàn chúng ta. Có điều, đám cảnh sát phế vật này vẫn chưa tìm được chứng cớ để đối phó Hắc Sơn!

- Mấy ngày nay, xung quanh tập đoàn hơi kỳ lạ.

Trương Tiều nghiêm túc nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)