Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 317: Mọi chuyện đã sẵn sàng! chỉ còn thiếu gió đông! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt của Âu Tử Lôi không ngừng thay đổi. Một lúc sau, y vẫn dừng lại tại chỗ rồi lấy di động ra...

Tiêu Dương cầm một xâu mứt quả trở lại, đi thẳng tới bên cạnh xe taxi. Bạch Khanh Thành mỏi mắt chờ mong, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của người này. Mình thì thấp thỏm lo âu trong lòng, hắn thì lại nhàn nhã tự tại ăn mứt quả. Bạch Khanh Thành tức tới mức không nói ra lời. Sau khi Tiêu Dương lên xe, cô không nhịn được hừ một tiếng.

- Đừng nóng giận, tôi đâu có ăn một mình.

Tiêu Dương cười tủm tỉm đưa cho Bạch Khanh Thành một xâu mứt quả.

“... ...”

Bạch Khanh Thành trợn to hai mắt không nói gì.

Thì ra tên này cảm thấy mình tức giận là vì không có xâu mức quả để ăn...

Rốt cuộc thì thần kinh tên này quá thô, hay là lại giả bộ hồ đồ. Trải qua một khoảng thời gian sống chung, Bạch Khanh Thành cảm thấy tên này giống ý phía sau hơn.

Tức giận nhận lấy xâu mứt quả, hung hăng cắn một cái rồi liếc nhìn Tiêu Dương, cô hỏi:

- Vừa rồi là Trịnh Quyền, em trai của Trịnh Thu?

Tiêu Dương gật đầu.

- Y đâu rồi?

- Tạm thời sẽ không xuất hiện.

Tiêu Dương hơi mỉm cười, sau đó vừa ăn mứt quả vừa mở miệng mơ hồ nói:

- Đại tỷ, lái xe đi.

Bạch Khanh Thành nghi ngờ nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Anh lại gây chuyện?

Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Khanh Thành, có lẽ tên này vừa mới gây chuyện, cho nên hiện giờ phải tránh đầu gió.

Bạch Khanh Thành đoán đúng một nửa, quả thật có gây chuyện, có điều, rời khỏi không phải là vì chuyện này.

- Tôi đã nghĩ được cách để vào bên trong cao ốc Hắc Sơn.

Tiêu Dương cũng không hàm hồ, nói thẳng:

- Đại tỷ, trước hết hãy lái xe, qua bên kia, vừa đi vừa nói.

Đầy bụng nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Dương một cái, Bạch Khanh Thành tất nhiên không tin chuyện chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến đã tìm được cách lẻn vào cao ốc Hắc Sơn. Có điều, cô vẫn từ từ lái xe đúng như những gì Tiêu Dương nói, xe bắt đầu chạy tới chỗ mà Tiêu Dương nói ra...

- Cái gì?

Khi Tiêu Dương nói giản lượt kế hoạch của mình, Bạch Khanh Thành nhịn không được trợn to hai mắt. Cô ngừng xe ở bên dường rồi trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Dương...

Cô không thể tin nổi, không ngờ trên cõi đời này lại có chuyện trùng hợp tới vậy.

Một ngày trươc, ý nghĩ nhất thời xuất hiện, định trêu cợt người khác một chút, hôm nay, nó lại phát huy được tác dụng!

Đụng vận cứt chó!

- Dựa theo kế hoạch của anh có lẽ thật sự có thể lẻn vào cao ốc Hắc Sơn, có điều...

Bạch Khanh Thành cau mày hỏi:

- Lỡ như người của tập đoàn Hắc Sơn không cho ông chủ mang ghế Hoa Lê vào thì sao?

- Yên tâm đi, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

Tiêu Dương mỉm cười giơ lên điện thoại di động của Trịnh Quyền, nói:

- Có cái di động này của Trịnh Quyền, dựa vào uy vọng của Trịnh Nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn, chở một ít ghế vào trong căn bản không phải là vấn đề gì.

Dứt lời, Tiêu Dương đưa điện thoại cho Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành ngẩn ra, khó hiểu nhìn Tiêu Dương.

- Tên lão bản lòng dạ đen tối kia không nhận ra tôi là chuyện bình thường, thế nhưng, người của tập đoàn Hắc Sơn không thể nào có chuyện không nghe ra được giọng của Trịnh Quyền.

Tiêu Dương lên tiếng nói:

- Khi bọn họ gọi điện thoại tới xác nhận, nếu như tôi nghe điện thoại, không phải là tự lộ chân tướng hay sao!

Bạch Khanh Thành cau mày nói:

- Tôi là nữ càng không thể nào...

Giọng của Bạch Khanh Thành hơi ngừng lại, mắt đột nhiên sáng lên, rốt cuộc cũng đã hiểu ý của Tiêu Dương, cô nói:

- Trịnh Quyền là hoa hoa công tử nổi danh, điện thoại di động của y do phụ nữ tiếp cũng không có gì lạ, chỉ cần tôi lâm trận tùy ý lấp liếm vài câu là được...

- Đại tỷ quả nhiên thông minh.

Tiêu Dương cười một tiếng.

Bạch Khanh Thành liếc nhìn Tiêu Dương, nói:

- Phải nói là anh quá...

- Quá khen quá khen.

Tên này chưa gì đã đắc ý.

- Gian xảo!

“... ...”

Tiêu Dương yên lặng đưa điện thoại cho Bạch Khanh Thành.

Nhìn thời gian, Tiêu Dương xoay người ra phía sau, nói:

- Cũng không kém bao nhiêu, đại tỷ, cứ xem tình thế mà làm.

Khoảng năm phút sau...

- Tới rồi!

Đôi mắt của Tiêu Dương đột ngột mở ra, trầm giọng nói:

- Lái xe!

Bạch Khanh Thành gật đầu, đồng thời, cô từ từ lái xe. Xe từ từ chạy tới phía trước, tốc độ xe cũng không nhanh.

Rất nhanh sau đó, sau lưng có một chiếc xe hàng lớn chạy tới chỗ của Bạch Khanh Thành.

Lần này, không cần Tiêu Dương mở miệng, Bạch Khanh Thành lập tức đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao tới, nó theo sát phía sau chiếu xe chở hàng lớn kia...

Con đường mà Tiêu Dương chọn rất hẻo lánh, xung quanh không có nhiều xe.

Lúc này Tiêu Dương đã mở cửa sổ...

Cơ thể lộ ra ngoài.

- Tiêu Dương...

Bạch Khanh Thành đột ngột mở miệng. Tiêu Dương quay đầu lại, cô nói nhỏ một câu:

- Hãy cẩn thận.

- Yên tâm đi.

Tiêu Dương cười một tiếng. Trong nháy mắt, thân thể linh hoạt như khỉ, hắn từ cửa sổ xe chui ra rồi nhảy lên nóc xe. Lúc này, khoảng cách với xe chở hàng phía trước đã rất gần...

Tìm đúng thời cơ, Tiêu Dương bước một bước, thân thể như chim hạc xông lên phía trước!

Trong chớp nhoáng này, trái tim của Bạch Khanh Thành như đã treo ở cổ. Khi thấy Tiêu Dương thuận lợi nắm được phía sau xe hàng, nhanh chóng chui vào, vén vải che lên rồi lẻn vào bên trong kẽ hở của mấy cái ghế gỗ Hoa Lê, trái tim đang treo trên cao của cô mới buông lỏng xuống.

Xe từ từ chậm lại, cầm điện thoại di động của Trịnh Quyền trong tay, cô đậu xe ở một bên.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)