- Nàng dâu xấu xí, đánh mệt rồi phải không.
Tiêu Dương quan tâm nói:
- Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây.
Tiêu Dương nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
- Đứng lại!
Lam Hân Linh giậm chân một cái, nhuyễn kiếm màu bạc trắng trong tay cô một lần nữa đâm tới.
Cô không cam lòng trơ mắt nhìn tên nghi phạm giết người kiêm tên vô sỉ trêu đùa cô xong lại nhẹ nhõm rời đi.
Vèo!
Ánh kiếm chồng nhau rồi xông tới!
- Kinh Tâm Kiếm!
Lam Hân Linh quát nhỏ một tiếng, kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh rực rỡ. So với lúc này, ánh sáng lúc trước y như đom đóm gặp phải trăng rằm. Ánh sáng lạnh màu bạc từ mũi kiếm tràn ra. Nó mang theo sự sắc bén cùng với ý lạnh xuyên tim, dường như nó có thể đông cứng máu trong người chỉ trong thời gian ngắn vậy.
Kim Tâm Kiếm, kiếm ra kinh tâm, một kiếm diệt địch!
Vì đối phó Tiêu Dương, có thể nói Lam Hân Linh đã dốc hết là bài tẩy, ánh kiếm trong tay cô chảy xuống như ngân hà !
- Kinh Tâm Kiếm? Khá thú vị.
Khóe miệng của Tiêu Dương hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười một cái, tung người lộn vèo một vòng, nhanh chóng vọt qua, sau đó rơi xuống sau lưng Lam Hân Linh...
Bạch!
Đôi mi của Lam Hân Linh nhíu lại, thấy Tiêu Dương như một con khỉ lần nữa né tránh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bổn cô nương nhất định phải bắt được anh!
Bóng người của Tiêu Dương thoáng qua ánh kiếm đang tuông tới, liếc mắt nhìn Lam Hân Linh, khó hiểu hỏi:
- Bắt tôi?
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt hắn, hắn hỏi:
- Nàng dâu xấu xí, chẳng lẽ cô là cảnh sát?
Trong đầu Tiêu Dương lóe lên đoạn cảnh cáo của Bạch Khanh Thành!
Vốn tưởng rằng Lam hân Linh do kẻ thù phái tới. Bây giờ, từ ngôn ngữ có thể nghe ra dường như cô chính là người của hệ thống cảnh sát đặc biệt của chính phủ trong lời của Bạch Khanh Thành.
- Liên quan gì tới anh?
Lam Hân Linh nhíu mày hừ lạnh, cố nén cơn tức trong lòng rồi nhìn chằm chằm Tiêu Dương, hỏi:
- Tên vô sỉ, tôi hỏi anh, tại sao anh và cảnh sát hình sự Bạch Khanh Thành lại nhìn chằm chằm tập đoàn Hắc Sơn? Còn nữa, xung quanh tập đoàn Hắc Sơn cũng bố trí không ít nội tuyến của cảnh sát.
Nếu không thể bắt người về, Lam Hân Linh chỉ có thể tại chỗ hỏi một ít vấn đề mà cô muốn biết.
Tiêu Dương cười híp mắt nhìn Lam Hân Linh, hắn hỏi:
- Chắc hẳn là chức vụ của cô cao hơn Bạch đại tỷ, muốn biết hành động của đội cảnh sát hình sự, trực tiếp ra lệnh bảo họ báo cáo cho cô không được ư?
Lam Hân Linh hơi cau mày.
- Há, tôi hiểu rồi.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Lam Hân Linh, hắn nói:
- Các người là ngành đặc biệt mà, khẳng định là không có mặt mũi nào để hỏi cảnh sát hình sự bình thường đang tra vụ án gì.
- Hừ!
- Có điều cô đã là vợ ta, mặc dù hơi xấu xí, thế nhưng tôi không ngại tiết lộ cho cô một ít tin tức.
Tiêu Dương cười nói:
- Cảnh sát hình sự cảm thấy tập đoàn Hắc Sơn tập đoàn đang làm ít việc không hợp pháp cho nên tới điều tra.
Lam Hân Linh nhíu mày, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cô hỏi:
- Nói rõ một chút!
- Cô tự đi hỏi đi.
Tiêu Dương cũng không ngại vụ án này có ngành đặc biệt nhúng tay, nếu bọn họ nhúng tay, nhất định có thể giảm bớt áp lực của đội cảnh sát hình sự. Từ thực lực của cô gái trước mắt này, Tiêu Dương có thể mơ hồ hiểu được “ngành đặc biệt” là gì.
- Không cho đi!
Lam Hân Linh một lần nữa cầm kiếm ép tới chỗ Tiêu Dương.
Không đau không ngứa!
- Ài, nàng dâu xấu xí, bổn tướng công cần phải đi làm việc.
Tiêu Dương lắc đầu thở dài né tránh ánh kiếm của Lam Hân Linh, vừa thở dài hắn vừa nói:
- Hơn nữa, Kinh Tâm Kiếm của cô thật sự là chẳng ra làm sao...
- Ngậm cái miệng thúi của anh lại!
Lam Hân Linh bị Tiêu Dương chọc giận, ánh kiếm trong tay biến ảo, chất chồng xông tới.
Mặc dù ánh kiếm của Lam Hân Linh nhanh chóng mãnh liệt, thế nhưng bên trong không hề có sát ý. Hiển nhiên, thoạt nhìn thì cô hận không thể chém tên này thành muôn mảnh, thế nhưng Lam Hân Linh vẫn không hạ sát thủ. Cô làm vậy không phải vì cô có thiện cảm với Tiêu Dương, cô làm vậy chỉ vì tính cách của mình mà thôi.
- Ài!
Tiêu Dương thở dài, bóng người đột nhiên nghênh đón mũi kiếm của Lam Hân Linh, hắn nói:
- Nàng dâu xấu xí, với thân thủ của cô, nếu thi hành nhiệm vụ nguy hiểm nào, nhiệm vụ đó chắc chắn sẽ thất bại!
- Đừng có chơi đùa cái gì mà Kinh Tâm Kiếm nữa, tới đây, để bổn tướng công dạy cô Thiếp Tâm kiếm.
Sau khi dứt lời, trong nháy mắt, bóng người của Tiêu Dương đã xuyên qua trùng trùng ánh kiếm rồi xuất hiện sau lưng Lam Hân Linh. Một luồng hơi nóng trào ra từ miệng Tiêu Dương truyền tới bên tai của Lam Hân Linh. Đồng thời, trong nháy mắt, một tay của hắn đã nắm được cổ tay đang cầm kiếm của Lam Hân Linh.
Trong chớp mắt này, Lam Hân Linh cảm thấy thân thể mình chấn động, đôi mắt phượng của cô chứa đầy vẻ sợ hãi. Tay cầm kiếm không thể nhúc nhích, tay trái hướng đánh tới một khuỷa tay ra phía sau!
Ba!
Tay trái của Tiêu Dương nắm lấy tay trái của Lam Hân Linh rồi đè cánh tay này ở bên hông.
Hai bóng người chặt chẽ dính vào nhau.
- Đừng khẩn trương...
Một giọng nói nhẹ nhàng ung dung vang lên bên tai Lam Hân Linh.
- Thiếp Tâm Kiếm, thiếp thân truyền!
Bạch!
Tiêu Dương điều khiển cổ tay của Lam Hân Linh, ánh kiếm đột nhiên thay đổi, nó vẽ lên một hàng kiếm hoa sáng chói về phía trước rồi gấp lại trong thời gian ngắn. Tay trái của hắn đột nhiên đẩy Lam Hân Linh vọt tới phía trước một cách kỳ lạ.
- Thức thứ nhất của Thiếp Tâm Kiếm, Nhất Bái Thiên Địa Tình Định Sinh!