Mấy phút trước, Trịnh Quyền không ngờ mình có thể gặp lại tên Tiêu Dương- kẻ thù mà y hận không thể uống máu lột da, vì vậy không ngừng hô thầm ông trời có mắt.
Mấy phút sau, Tiêu Dương cũng không ngờ được chỗ mà mình đánh ngã Trịnh Quyền lại có một nhà vệ sinh công cộng...
Mảnh đất công viên này đang trong giai đoạn phá bỏ dời đi. Từ mùi thúi xung quanh có thể tưởng tượng ra được nhà vệ sinh công cộng này gần như không có ai dọn dẹp. Hố phân phía sau bị hư hại quá mức mà lộ thiên cũng không có gì lạ. Quả nhiên, kết quả cuối cùng không làm cho Tiêu Dương thất vọng. Khi Tiêu Dương nhấc Trịnh Quyền lên bằng một tay rồi đi tới, hình ảnh phía trước vô cùng buồn nôn khó coi.
Trịnh Quyền giãy dụa kịch liệt, đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng, đồng thời, y không ngừng chảy nước mắt, cầu khẩn bằng giọng nói đau khổ:
- Đừng! Đừng mà! ! Van cầu anh, đừng làm vậy mà!
Cạch!
Khi Trịnh Quyền giẫy giụa, điện thoại trong túi áo của y rơi xuống dưới chân Tiêu Dương. Có điều, lúc này hai người cũng không chú ý tới điều này. Tiêu Dương hờ hững nhìn Trịnh Quyền, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, hỏi:
- Vừa rồi là ai muốn đánh tôi tới chết?
- Không... Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đại gia! Tiêu đại gia! Ngài tha cho tôi đi! A! !
Nước mắt nước mũi của Trịnh Quyền ào ào chảy xuống. Khi cầu khẩn, y cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất một lần nữa, từng bước từng bước một tới gần hố phân. Bị dọa sắp hồn phi phách tán, trong đôi mắt y đầy vẻ đau khổ cầu khẩn cùng với hối hận vô tận! Y hối hận việc mình lại ra tìm chuyện vui ngay lúc này, hối hận vì mình muốn đối phó Tiêu Dương, hối hận chuyện mình chọc tên ma quỷ trước mặt này!
Ác mộng!
Cơn ác mộng như bóng đêm vô tận!
Nội tâm của Trịnh Quyền vĩnh viễn không thể xóa bỏ được bóng mờ của việc bị ném vào hố phân lần trước. không ngờ, mới qua có mấy ngày, chuyện mấy ngày trước lại sắp diễn ra thêm lần nữa.
Đầu lưỡi co thắt, cả người co rút, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, cổ áo bị Tiêu Dương kéo lên, suýt chút nữa đã hít thở không thông.
- Đại gia?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Trịnh Quyền. Đột nhiên, híp mắt cười nói:
- Xin lỗi, kêu bà nội cũng không có tác dụng đâu.
Nghe vậy, thân thể của Trịnh Quyền run rẩy càng thêm kịch liệt, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tiêu Dương, nói:
- Mày giết tao đi!!
Tiêu Dương cười tủm tỉm mở miệng nói:
- Nếu anh thật sự muốn chết, tôi có thể cho anh thời gian cắn lưỡi tự sát. Thế nhưng... anh cam lòng chết ư?
Những lời này của Tiêu Dương đánh trúng mạch sống của Trịnh Quyền.
Không sai, lúc này y đang sống không bằng chết, hơn nữa y còn hận không thể chết ngay! Thế nhưng, nếu như để y tự sát, y chắc chắn không dám, hơn nữa y vẫn không nỡ chết! Y có tiền, có quyền! Cái thế giới này rất tốt đẹp, y không muốn chết! Không muốn chết!
Khuôn mặt vô cùng trắng, vẻ tuyệt vọng trong con ngươi càng ngày càng nồng.
- Thật ra thì tôi cũng không nỡ để anh chết.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Trịnh Quyền. Có một người em như Trịnh Quyền, có lẽ, tới lúc mấu chốt còn có thể tăng thêm không ít rối loạn cho Trịnh Thu.
- Vừa rồi anh nói mình hiền lành hơn tôi? Thật ra thì anh sai rồi.
Tiêu Dương mỉm cười, mở miệng nói:
- Anh luôn muốn dồn tôi vào chỗ chết, mà tôi, ngay cả chân anh tôi cũng không nỡ đánh gãy. Tôi sẽ cho anh hoàn chỉnh té xuống, để ngươi ăn nhiều shit hơn một chút.
- Ăn shit... Aaa?
Trịnh Quyền vô cùng tức giận, súyt nữa đã không nhịn được ngất xỉu. Thế nhưng, giờ phút này, y không dám ngất xỉu. Ngất đi, mặc dù không có cảm giác sống không bằng chết, thế nhưng, rất có khả năng y sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại! Y sẽ bị chết chìm.
- Thật ra thì tôi đã rất tốt với anh rồi.
Tiêu Dương từ từ đưa thân thể của Trịnh Quyền ra, cười nhạt nói:
- Lần trước anh chỉ té xuống một mình, lần này ta sẽ để cho bốn tên hộ vệ xuống cùng với anh.
Nghe vậy, mắt Trịnh Quyền trừng to tới mức sắp nứt, cả người y không ngừng run rẩy!
Đây đâu phải là chuyện nhiều người sẽ vui vẻ!
Càng nhiều người càng khó hành động, nếu gặp phải hộ vệ không biết bơi, tên đó mà ôm y một cái, vậy thì cả hai chỉ còn đường chìm xuống! Quan trọng hơn là, y bị ném xuống trước, sau đó tên ma quỷ trước mặt này mới ném bốn tên kia xuống, nếu y tránh không kịp, sợ rằng y sẽ bị đập chết!
Hiền lành?
Trịnh Quyền cảm thấy cả người mình như bị rơi vào hầm băng, thân thể y không ngừng co rút. Một lát sau, đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Tiêu Dương cúi đầu liếc nhìn, chỗ đáy quần của Trịnh Quyền đột nhiên xuất hiện một vùng ướt át...
- Còn chưa xuống dưới, anh đã chờ không nổi muốn tiếp xúc thân mật rồi ư?
Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, một luồng sáng lạnh lóe qua dưới mi mắt. Lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Quyền đang không khống chế được, không chần chờ nữa, hắn đột nhiên giơ tay lên rồi ném tới phía trước...
- A!
Tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, ánh mắt tuyệt vọng của Trịnh Quyền thoáng qua vẻ oán hận và kinh hãi, hối tiếc. Có điều, lúc này y không dám lên tiếng nữa, ngậm chặt miệng, y bắt đầu rơi xuống vực sâu đen tối lần hai.
Trong nháy mắt sau khi ném ra, Tiêu Dương xoay người lại, không thèm nhìn Trịnh Quyền thêm lần nào.
Sau đó, hắn một tay nhấc lên một tên hộ vệ, ở dưới sự đau khổ cầu khẩn của họ, không chút do dự ném toàn bộ xuống. Khi bốn tên hộ vệ không ngừng gạt ra Trịnh Quyền đang dần dần chìm xuống, hơn nữa đang không ngừng giẫy giụa, Tiêu Dương đã xoay người lại chuẩn bị rời khỏi...
Đột nhiên, một tiếng chuông trong trẻo vang lên...
Theo bản năng, Tiêu Dương đưa tay vào túi, lúc này mới ý thức được đây không phải là tiếng chuông điện thoại của mình. Vì vậy hắn quay đầu lại nhìn...
Suy nghĩ một chút, hắn xoay người lại nhặt lên chiếc điện thoại do Trịnh Quyền làm rớt. Trên điện thoại biểu hiện một số lạ, trầm ngâm một hồi, hắn tiếp điện thoại. Có điều, sau khi điện thoại kết nối, Tiêu Dương cũng không lên tiếng trước.
Một lúc sau...
- Xin hỏi... Là Trịnh thiếu gia phải không?
Một giọng nói cẩn thận từng li từng tí lại khó có thể áp chế hưng phấn vang lên.
Nghe vậy, Tiêu Dương nhịn không được ngẩn người.
Hắn nghe ra chủ nhân của giọng nói này, người gọi tới chính là ông chủ béo mập của cửa hàng bách hóa tổng hợp.
Ghế bằng gỗ Hoa Lê đã đưa tới?
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tiêu Dương, cười khẽ một tiếng, vừa đi ra ngoài hắn vừa nói:
- Đúng vậy, là tôi.
Bên đầu dây bên kia, tên chủ tiệm mập mạp hiển nhiên cũng nghe ra giọng của Tiêu Dương, y càng thêm hưng phấn! Y kiểm tra qua tấm danh thiếp kia, đó đúng là tấm danh thiếp độc nhất vô nhị của Trịnh Nhị thiếu gia. Hiện tại gọi điện thoại tới, vẫn đúng là giọng nói đã đặt hàng hôm qua, bởi vậy, tên chủ tiệm mập lùn đã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Y hưng phấn nói:
- Trịnh thiếu gia, tôi là Cẩu Dương Đức...
- Cẩu Dưỡng? (được chó nuối?)
Tiêu Dương nghi ngờ, có người tự miêu tả mình như vậy ư?
- Vâng vâng.