Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 310: Quả thật không ngờ tới! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trịnh Quyền không thể nào quên được sự sỉ nhục cả đời khó có thể rửa sạch kia!

Đường đường là nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn lại bị gác cổng của Phục Đại ném vào hố phân.

Sỉ nhục!

Sau khi bị người kéo khỏi hố phân, Trịnh Quyền ói như điên mấy ngày, thấy cái gì cũng có cảm giác vô cùng muốn ói. Không có ai có thể hiểu được cảm giác thê thảm khi bị người ném vào hố phân của Trịnh Quyền. Sau khi khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên của Trịnh Quyền chính là... Trả thù!

Hung hăng trả thù!

Y hận không thể chém Tiêu Dương thành muôn mảnh!

Thế nhưng, khi Trịnh Quyền tức giận ngập trời, y lại nhận được một mệnh lệnh của anh trai y- Trịnh Thu ...

Tiêu Dương phải giao cho y đối phó!

Không cho phép Trịnh Quyền tùy tiện đối phó Tiêu Dương.

Mặc dù Trịnh Quyền vô cùng không muốn, thế nhưng y lại không dám làm trái ý Trịnh Thu, vì vậy y chỉ có thể kiên nhẫn chờ tin tức tốt tới.

Hôm nay, hiếm khi tâm trạng tốt lên, y ra khỏi cao ốc chuẩn bị tìm thú vui, không ngờ lại gặp được Tiêu Dương- kẻ thù cho dù nằm mơ y cũng muốn chém thành muôn mảnh!

Thật không ngờ!

Trịnh Quyền đúng là không ngờ!

Khuôn mặt y lộ vẻ dữ dằn, thoáng cái hai con mắt đã đỏ bừng, đồng thời còn lén ra hiệu một cái. Mấy tên đi sau lưng y nhanh chóng xông tới bao vây Tiêu Dương lại.

- Thiên đường có lối mi không đi, Địa Ngục không cửa mi lại vào!

Trịnh Quyền hận không thể cười như điên rồi hô to mấy câu: ông trời có mắt. Anh trai không cho mình tìm Tiêu Dương báo thù, thế nhưng bây giờ Tiêu Dương lại xuất hiện ngay trước mắt mình, chẳng lẽ mình lại coi như không nhìn thấy? Phi! Không thể nào! Hơn nữa, mình đã chờ câu trả lời của anh trai rất lâu rồi, ngay cả một người giữ cửa cũng không đối phó được, vậy thì mình chỉ có thể đích thân làm!

Trịnh Quyền rất có lòng tin.

Bởi vì có giáo huấn lần trước cho nên Trịnh Quyền không ra ngoài một mình, y dùng giá cao mời bốn tên hộ vệ đến từ công ty hộ vệ tinh nhuệ nhất thế giới- công ty Tinh Duệ Bảo Tiêu. Bàn về thân thủ, những người này mạnh hơn Thánh Long bảo an- bảo vệ mạnh nhất Minh Châu không chỉ một bậc.

Trịnh Quyền từng kiểm tra qua. Hai mươi tay chân của Bích Lân Đường vây công một tên hộ vệ bất kỳ. Trong vòng năm phút, toàn bộ bọn chúng đã bị đánh nằm trên đất, không có ai may mắn thoát khỏi! Cho nên, mặc dù giá cả vô cùng đắt, Trịnh Quyền cũng mời về bốn tên hộ vệ. Mục đích, chính là vì giờ phút này.

- Lại là anh.

Tiêu Dương thật sự không ngờ mình lại gặp phải Trịnh Quyền, đôi mi hơi nhíu lại.

Hôm nay hắn tới tập đoàn Hắc Sơn không phải là để gây chuyện. Nếu như va chạm chính diện với đám thuộc hạ của Trịnh Quyền, sợ rằng sẽ đưa tới không ít an ninh bên trong Hắc Sơn, dù sao thì chỗ này cũng là địa bàn của tập đoàn Hắc Sơn. Nếu vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới mục đích của chuyến đi lần này.

Lúc này, bên trong xe taxi, sắc mặt của Bạch Khanh Thành cũng u ám hơn vài phần, thầm mắng một tiếng:

- Tiểu tử thúi, làm gì mà đi tới đâu cũng có kẻ thù vậy.

Tiêu Dương rất oan ức, hắn chỉ định ra ngoài đi tiểu mà thôi, không ngờ phiền toái lại từ mình tìm tới.

Liếc mắt nhìn Trịnh Quyền, đột nhiên Tiêu Dương cười mở miệng:

- Là Trịnh Nhị thiếu gia đó à!

Nụ cười của Tiêu Dương làm cho khuôn mặt của Trịnh Quyền càng thêm tàn bạo, ánh mắt đầy vẻ oán giận của y nhìn chằm chằm Tiêu Dương, từ từ phất tay.

Không nói câu nào, y chỉ muốn lập tức thấy được hình ảnh Tiêu Dương té xuống đất.

- Chờ một chút...

Tiêu Dương đột ngột khoát tay, hắn nghiêm nghị nhìn Trịnh Quyền rồi hỏi:

- Chẳng lẽ anh không tò mò tại sao tôi lại xuất hiện ở đây ư? Thật ra thì cho dù chúng ta không gặp mặt bây giờ, tôi cũng sẽ tìm anh nhanh thôi. Bởi vì, tôi có một vấn đề đã giữ trong lòng rất lâu rồi, rất muốn biết được câu trả lời.

Nghe vậy, tầm mắt của Trịnh Quyền thoáng cái đã hẹp lại. Tỏ ý bảo đám hộ vệ ngừng bước, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dương, y hỏi:

- Mày muốn hỏi điều gì?

Tiêu Dương cười một tiếng, nói:

- Vấn đề của tôi cũng chỉ có Trịnh Nhị thiếu gia có thể trả lời.

Tiêu Dương im hơi lặng tiếng bước lên trước hai bước.

Trịnh Quyền lạnh lùng nói:

- Đừng có nói nhảm nữa.

- Vậy thì tôi trực tiếp hỏi vậy.

Tiêu Dương mỉm cười tò mò nhìn Trịnh Quyền, hỏi:

- Trịnh Nhị thiếu gia, tôi rất muốn biết...Cảm giác ngâm mình dưới hố phân thế nào?

Tiếng nói vừa dứt, mọi người lập tức ngẩn người.

Vèo!

Tiêu Dương hơi nghiêng bước chân, nói thì chậm thế nhưng chuyện xảy ra thì lại rất nhanh, trong nháy mắt hắn đã lao ra vòng vây của bốn người sau đó nhanh chân chạy vào công viên...

- Khốn khiếp! !

Thoáng cái, mặt Trịnh Quyền đã đỏ hết mức. Tức giận đùng đùng, con ngươi của y trợn to như chuông đồng, trong mắt đầy tơ máu, cả người nhịn không được không ngừng run rẩy.

Giận không kiềm được!

Y thấy Tiêu Dương rõ ràng là đang tìm đường chết!

Vết sẹo chưa lành hẳn của Trịnh Quyền bị Tiêu Dương đâm thêm một đao!

Giận tới phát run, y rống giận:

- Đuổi theo! Đánh tới chết! !

Nhận tiền của người, trừ họa cho người!

Bốn vị hộ vệ da ngăm đen, thân hình cao lớn nhìn nhau một cái rồi lập tức xông lên, đuổi theo hướng Tiêu Dương vừa mới chạy trốn.

- Hôm nay ông mày phải giết mày!

Trịnh Quyền sắp phát điên, hét lớn một tiếng, đồng thời, cũng nện bước nhanh chóng đuổi theo.

Y muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương bị đánh chết tươi! Nếu không...

Không hết hận!

Vội vã đi vào công viên, nhìn theo con đường ven hồ có thể thấy được bóng người bên đuổi bên chạy, Trịnh Quyền không quan tâm gì nhiều, nhanh chân theo sau, vội vã quẹo cua...

Trước mặt là một vùng đất bằng phẳng đã bỏ hoang, cỏ dại mọc rậm rạp, bên cạnh có cầu tiêu công cộng, mùi thúi ngập trời xông ra từ chỗ đó. Ba mặt còn lại đều là vách tường, có thể nói, nếu như không quá vội vã đi vệ sinh, tuyệt đối sẽ không có ai đi tới chỗ này.

- Đường cùng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)