- Ây...
Tiêu Dương cẩn thận nói:
- Đại tỷ, tôi... Dường như đâu phải là cảnh sát...
- Đừng có quên, anh là thành viên ngoài biên chế của đội cảnh sát hình sự, có thể nói anh cũng là người của đội cảnh sát.
Bạch Khanh Thành mỉm cười nhìn Tiêu Dương, đồng thời, cô còn đưa tay vào túi lấy ra một thẻ căn cước, hỏi:
- Hay là anh không muốn thứ này?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn, lập tức vui mừng hỏi:
- Đại tỷ, cô đã làm xong thẻ căn cước cho tôi?
Tiêu Dương từng nhiều lần gặp phải đau khổ do không có thẻ căn cước.
- Tất nhiên rồi.
Bạch Khanh Thành đưa thẻ căn cước cho Tiêu Dương, nói:
- Vì làm tấm thẻ này cho anh, tôi đã lạm dụng không ít chức quyền, Tiêu Dương...
- Đại tỷ có việc gì cứ dặn dò, cho dù đầu rơi máu chảy tôi cũng không từ chối!
Tiêu Dương hiên ngang lẫm liệt ưỡn ngực nói.
Thái độ trước sau chuyển đổi quá nhanh rồi đó!
Bạch Khanh Thành khinh bỉ nhìn tên này, sau đó nói:
- Đầu rơi máu chảy thì không cần, Tiêu Dương, tôi cần anh...
- Đại tỷ, tôi cũng cần cô.
Tiêu Dương lập tức nói không do dự. Có tấm thẻ căn cước quý báu này, cho dù thất thân cũng không đáng gì.
Mặt Bạch Khanh Thành lập tức ửng đỏ, nói:
- Anh nghĩ đi đâu vậy?!
- Tôi cần anh giúp tôi điều tra vụ án của tập đoàn Hắc Sơn, không thành vấn đề, đúng không?
Bạch Khanh Thành nói vô cùng chăm chú.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vốn thì chuyện này không lớn, có điều...
Tiêu Dương ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi chỉ có hai ba ngày thời gian, sau đó tôi cần đi làm chuyện quan trọng hơn.
Bạch Khanh Thành nghi ngờ nhìn Tiêu Dương, cô đang suy nghĩ xem có phải tên trước mặt này đang lừa cô không.
Tiêu Dương thần bí cười với Bạch Khanh Thành một tiếng rồi nói:
- Tóm lại, đến lúc đó, tôi sẽ cho đại tỷ một bất ngờ.
Bạch Khanh Thành nửa tin nửa ngờ.
- Đại tỷ, cô hãy an tâm nghĩ ngơi ở chỗ này một lúc đi. Đây là chỗ của tôi, cứ yên tâm ngủ.
Tiêu Dương đứng lên, nói:
- Phía tập đoàn Hắc Sơn, tôi sẽ điều tra. Có điều, nếu phía cảnh sát bọn cô có tin tức gì, hi vọng có thể cho tôi biết thật sớm.
Lúc này, Bạch Khanh Thành giùng giằng ngồi dậy, nói:
- Tôi không sao, không cần nghỉ ngơi.
Tiêu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đại tỷ, cô quên lời của tổng đội Uông rồi ư? Trong khoảng thời gian này, chuyện quan trọng nhất với cô đó là an tâm chuẩn bị thi tuyển vào tinh anh. Nghe nói chuyện này rất quan trọng với cô.
Nghe vậy, Bạch Khanh Thành ngẩn ra. Sau đó cô lắc đầu rồi mang giày vào, nói:
- Không để ý nhiều việc vậy được, tóm lại là để tôi ở lại đây một mình, tôi không thể yên tâm được.
Tiêu Dương không thể lay chuyển Bạch Khanh Thành. Liếc mắt nhìn bộ quần áo bó sát màu đen trên người Bạch Khanh Thành, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Hắn bảo Bạch Khanh Thành nghỉ ngơi một chút, xuống tùy ý mua một bộ quần áo nữ để Bạch Khanh Thành thay. Khi cửa phòng mở ra, con ngươi của Tiêu Dương không nhịn được trừng lớn. Nhìn Bạch Khanh Thành hết sức trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt, hắn nhịn không được cảm thấy hơi đắc ý trong lòng, nói:
- Há, xem ra quần áo tôi chọn rất thích hợp với đại tỉ, kích cỡ vừa vặn, còn may...
Tiêu Dương thức thời ngậm miệng lại, suýt chút nữa hắn đã nói ra “còn may là đã nhìn thấy thân thể đại tỷ cho lên tiết kiệm được không ít công sức“.
Nếu không, đúng là khó có thể mua được quần áo thích hợp tới vậy.
Vết thương trong cơ thể đã được Tiêu Dương chữa trị gần hết, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Khanh Thành khôi phục vài phần hồng hào, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, nói:
- Lên đường thôi.
Đi xuống quán cà phê Túy Vũ, Tiêu Dương định đi lấy xe, Bạch Khanh Thành đột nhiên ngăn cản.
- Chiếc Chery màu đỏ của anh sớm đã bại lộ, giờ lấy xe chạy vài vòng xung quanh tập đoàn Hắc Sơn, há chẳng phải là nói cho Trịnh Thu biết anh tới ư?
Bạch Khanh Thành bước tới, ven dường có một chiếc taxi không người, mở cửa bước vào, cô nói:
- Đây là chiếc xe do tôi tạm thời điều tới, lái xe đi.
Bạch Khanh Thành vừa dứt lời, chiếc taxi bình thường này nhanh chóng chui vào dòng xe phía trước.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Không khí có vẻ rất nặng nề làm cho Tiêu Dương cảm thấy không thoải mái.
Bạch Khanh Thành chuyên tâm nhìn về phía trước. Chỗ này đã tới gần phạm vi của tập đoàn Hắc Sơn, Bạch Khanh Thành không muốn mình bỏ qua bất cứ chỗ khả nghi nào.
Yên tĩnh.
Một lúc sau, rốt cuộc thì Tiêu Dương cũng không nhịn được, thế nhưng hắn không biết mình phải nói gì cho nên chỉ có thể nhỏ giọng nói.
- Đại tỷ.
- Hả?
Bạch Khanh Thành nghiêng đầu hỏi Tiêu Dương.
- Còn đau bụng kinh không?
Tiêu Dương ân cần hỏi.
“... ...”
Một lúc lâu sau...
- Đang làm việc đó! ! !
Một tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc vang ra từ bên trong chiếc xe!
Sắc mặt Tiêu Dương không hề thay đổi, hắn tiếp tục lái xe từ từ đi tới phía trước...
Hắn lẩm bẩm trong lòng: đúng là làm việc tốt không được đền đáp mà!
- Dừng ở phía trước.
Bạch Khanh Thành chỉ về phía cửa công viên gần cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn, có không ít xe taxi ngừng đón khách ở chỗ này.
Tiêu Dương từ từ ngừng xe lại, không biết từ khi nào mà trong tay Bạch Khanh Thành có thêm một ống nhòm. Hạ thấp cửa sổ xe một chút, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm tập đoàn Hắc Sơn.
- Tôi đi tiểu một lát.
Buồn chán một hồi, Tiêu Dương mở cửa xe ra rồi bước thẳng tới trước, mới đi vài bước, chân y từ từ ngừng lại, phía dối diện xuất hiện một bóng người quen thuộc...
- Thật không ngờ!
Mặt Trịnh Quyền lộ vẻ cười gằn!
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt!