Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 306: Một đêm hai lần (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Kẹo que?

Bỗng chốc, cả người Tiêu Dương run lên, một dòng điện lan tràn khắp toàn thân, bàn tay tinh tế mềm mại đang nắm chặt “thằng em” của hắn.

Tìm kẹo que lại tìm tới người hắn.

Tiêu Dương cảm thấy xấu hổ, huynh đệ, lúc này ngươi không nên ngóc đầu dậy.

Vừa rồi trần truồng rời giường, gió lạnh thổi tới, như ve sầu mùa đông, nó tỉnh lại một cách tự nhiên.

Hiện giờ Tiêu Dương đang yên lặng cầu nguyện Lăng Ngư Nhạn đừng coi thứ đó là kẹo đường sau đó hung hăng cắn...

Nếu vậy, huynh đệ của hắn sẽ bị chà đạp một cách hung ác!

Hai mắt của Lăng Ngư Nhạn vẫn đang nhắm, sau khi hai tay cầm được “kẹo”, miệng không tự chủ mỉm cười:

- Kẹo...

Chuyện càng lo lắng càng có thể xảy ra!

Con mắt của Tiêu Dương càng ngày càng trợn to, cả người hơi run. Lúc này, thứ xuất hiện trong đầu hắn không phải là diễm phúc mà là “tai họa bất ngờ” có thể tới bất cứ lúc nào. Trơ mắt nhìn đầu của Lăng Ngư Nhạn từ từ đất đến gần, đồng thời, đôi môi ướt át của cô từ từ mở ra...

- Đừng cắn, đừng cắn!

Tiêu Dương không ngừng nói thầm. Hai tay của Lăng Ngư Nhạn cầm thật chặt “kẹo que”, dù Tiêu Dương muốn tránh cũng không thể tránh được.

Khi gương mặt của Lăng Ngư Nhạn gần sát với “kẹo que”, đột nhiên cô vươn cái lưỡi thơm tho của mình ra rồi dịu dàng liếm...

Giây phút này, Tiêu Dương hoàn toàn đờ đẫn!

Cả người co rút mãnh liệt không thể áp chế nổi, khoái cảm truyền tới từ “kẹo que” làm cho hắn cảm thấy cứ như đang trên mây. Tiêu Dương cắn răng liều mạng, dứt khoát từ bỏ việc tìm biện pháp chống cự, thay vào đó là yên lặng chịu đựng, nói thầm:

- Được rồi, hẳn là ăn kẹo que bằng cách liếm.

Ầm!

Tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài cửa sổ!

Ông trời cũng muốn đánh chết tên nhãi được tiện nghi còn khoe mẽ này.

Tiêu Dương nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác ẩm ướt bên dưới. Đầu lưỡi mềm mại kia không ngừng liếm cây “kẹo que” không ngừng cứng lên.

Đêm tối, mưa lớn, tia chớp, sấm sét.

Khoảng mười phút sau, tiếng rên rỉ của Tiêu Dương làm cho tiếng sấm bên ngoài càng kịch liệt hơn.

- Ừ!

Đôi mắt đang nhắm của Tiêu Dương hơi mở ra.

Thì ra là Lăng Ngư Nhạn đã chuyển từ liếm sang ngậm, thỉnh thoảng cô còn buông ra, cứ như đang khó hiểu không biết tại sao cây “kẹo que” này ăn hoài mà không nhỏ đi. Cô tiếp tục ngậm, liếm, thậm chí còn hút nó nữa...

Không biết đã qua bao lâu, trong đêm tối, cả người Tiêu Dương co rút một hồi, rốt cuộc thì “cây kẹo” que kia cũng đã từ từ mềm xuống.

- Chuyện này có thể tính là mai nở hai lần không?

Tiêu Dương nói thầm một câu, đồng thời, không biết mình nên khóc hay nên cười, thân xử nam của hắn vẫn chưa phá, thế nhưng hắn đã một đêm ra hai lần!

“Vù!”

Ánh mắt của Tiêu Dương dời sang người Lăng Ngư Nhạn.

Lúc này khuôn mặt của Lăng Ngư Nhạn cũng đã lộ ra nụ cười hài lòng. Miệng vểnh lên, cô đứng dậy, bước lên một bước, sau đó đột nhiên bò lên giường.

- Thiếu chút nữa đã quên, đây là phòng của cô.

Thân thể của Tiêu Dương dịch chuyển sang bên cạnh, sau khi Lăng Ngư Nhạn nằm xuống giường, rất nhanh sau đó cô đã tiến vào trạng thái ngủ say...

Lúc này, Tiêu Dương gặp phải chuyện khó lựa chọn.

Một người đẹp sống sờ sờ ban đêm ban hôm xông vào phòng của mình, làm mình bắn ra, ngoài ra, còn chiếm cả giường của mình. Điểm mấu chốt chính là mình không thể phản kháng, lại không thể trực tiếp đè tới. Tiêu Dương rất rõ ràng, vừa rồi Lăng Ngư Nhạn đang nằm mơ, đang mộng du...

- Tiêu Dương Tiêu Dương, mày không thể lợi dụng người khác khi họ gặp khó khăn được!

Tiêu Dương nói thầm mấy câu trong lòng, sau đó lặng lẽ mặc quần áo vào, bước ra khỏi phòng rồi dè dặt đóng cửa lại.

Mưa to tiếp tục suốt đêm.

Có lẽ do thật sự mệt mỏi cho nên sau khi ra khỏi cửa, vừa nằm lên sa lon, Tiêu Dương lập tức ngủ say. Khi cảm nhận được chút ánh sáng, hắn từ từ mở mắt ra. Sau khi đầu óc trống rỗng một giây, rốt cuộc thì hắn cũng nhớ tới chuyện đêm qua. Động đậy thân thể một cái, khi chuẩn bị đứng dậy, hắn phát hiện trên người mình có một tấm chăn.

Cơn mưa bên ngoài đã nhỏ đi, không trung sáng ngời, mưa phùn rơi xuống.

- Tiêu Dương, cháu tỉnh rồi à.

Lúc này, có một giọng nói vang lên. Lâm Xuân Yến cầm mấy chén đũa ra, nói:

- Tối hôm qua ngủ ngon không? Con nhóc Nhạn này thật là, đã nói là để nó ngủ với dì, cháu ngủ phòng nó, cuối cùng thì nó vẫn làm cho cháu ngủ trên sa lon.

Lâm Xuân Yến hơi trách cứ.

- Không sao đâu dì, cháu ngủ trên sa lon cũng được mà.

Tiêu Dương hơi chột dạ cho nên lập tức mở miệng nói.

Tiếng “ken két” vang lên, cửa phòng mở ra, Lăng Ngư Nhạn với đôi mắt mông lung bước ra, cô nói với giọng nói mơ hồ:

- Chào mẹ.

Tầm mắt dời qua Tiêu Dương, cô lập tức sững sờ, theo bản năng nhìn lại, lòng giật thót một cái, nói:

- Mình... Sao mình lại ở đây...

Tiêu Dương mỉm cười, hắn nói:

- Tối hôm qua em mộng du.

Mặt Lăng Ngư Nhạn không nhịn được đỏ lên, có chút nóng, đồng thời, cô còn cảm thấy một mùi vị kỳ lạ ở khóe miệng. Nhíu nhíu mày, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa sạch một phen. Khoảng mười phút sau, thay một bộ quần áo giản dị, Lăng Ngư Nhạn đi tới bên cạnh Tiêu Dương. Khuôn mặt có chút chần chờ, một lúc sau, cô dè dặt hỏi:

- Tiêu Dương, em... Em thật sự mộng du ư?

Tiêu Dương liếc nhìn Lăng Ngư Nhạn, một lúc sau, hắn hỏi:

- Em không có ấn tượng gì ư?

- Không có.

Lăng Ngư Nhạn đỏ mặt lắc đầu, cô hỏi:

- Dáng vẻ mộng du của em...Có phải rất khó coi không?

- Khục khục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)