Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 305: Kẹo que! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lăng Ngư Nhạn vỗ vỗ ngực, cảm thấy rất hoảng sợ, cũng may là anh cô ra trễ mấy phút, không thì...

Lăng Ngư Nhạn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Dương, nói:

- Em đi ngủ đây.

Cô nhẹ nhàng bước tới phòng của mẹ, nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi lách vào.

Lúc này Tiêu Dương cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, tắt đèn ở phòng khách, hắn đi vào căn phòng của Lăng Ngư Nhạn, sau đó nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Khi còn mơ mơ màng màng, Tiêu Dương cảm thấy thân thể mình đang nằm trên một đám mây. Thân thể hắn đang nằm nghiêng, bàn luận đất trời, chỉ điểm gió mây, dường như có sự mạnh mẽ khiến chỉ phất tay là mọi chuyện thành mây khói vậy. Cứ như thể hắn đang đứng trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, tình thơ ý họa không thể diễn tả bằng lời được. Đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu nào, một tiếng sấm vang lên, trực tiếp bổ vào đám mây Tiêu Dương đang nằm. Trong nháy mắt, đám mây đã nổ tan tành, Tiêu Dương lập tức mở mắt ra...

Cả người giật mình!

Cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, giương mắt nhìn ra, xung quanh đều là một vùng tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón.

- Thì ra chỉ là một giấc mộng.

Tiêu Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy miệng hơi khô cho nên xoay mình đứng lên, sờ soạng rót một ly nước, uống xong quay trở lại giường rồi nằm xuống.

Đột ngột, có một tiếng “két” vang lên bên tai Tiêu Dương.

Đôi mắt của Tiêu Dương hơi co lại, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ...

Có kẻ trộm?

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Dương xoay mình dè dặt bước tới. Dường như hắn quên là mình đang ngủ trần, cả người khong có mảnh vải che thân.

Nhẹ nhàng ra một khe hở ở cửa phòng, Tiêu Dương nhìn ra bên ngoài.

Lòng hắn chợt giật một cái.

Lúc này, bên ngoài phòng khách có một bóng người đang lục lọi, không biết đang tìm kiếm cái gì.

- Thật đúng là có kẻ trộm vào nhà?

Tiêu Dương mở to hai mắt, hắn tập trung nhìn sang, mặc dù không có mở đèn, thế nhưng bên ngoài vẫn còn mưa, thỉnh thoảng lại có tia sét lóe lên. Một vệt sáng xẹt qua, Tiêu Dương há to miệng nói:

- Là... Ngư Nhạn?

Tiêu Dương nghi ngờ, hắn tự hỏi:

- Trễ vậy rồi còn tìm cái gì? Tại sao không bật đèn?

Tiêu Dương chuẩn bị ra ngoài bật đèn, đột nhiên, có một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn...

- Em gái tôi uống rượu xong sẽ mộng du...

Câu nói của Lăng Phong vang lên trong đầu hắn.

- Là... Mộng du?

Tiêu Dương ngẩn ra, ngừng động tác lại, hắn không dám kinh động Lăng Ngư Nhạn, người mộng du kiêng kỵ nhất việc bị người khác làm tỉnh, việc này rất nguy hiểm. Một mặt không dám quấy rối Lăng Ngư Nhạn, mặt khác, Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn chăm chú. Người mộng du không có cách nào khống chế hành động của mình, hắn không thể để cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn được.

Lăng Ngư Nhân lục lọi ở đại sảnh một hồi, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, bước chân của cô có chút lơ lửng, cô từ từ đi tới phòng ngủ của mình...

Có điều, lúc này phòng của cô đang thuộc về Tiêu Dương!

Tiêu Dương sợ run, thừa dịp Lăng Ngư Nhạn không có đi vào, hắn vội vàng xoay người lại trở vào phòng.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lăng Ngư Nhạn đi tới, đồng thời, một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai Tiêu Dương:

- Kẹo... Kẹo...

- Mộng du đi tìm kẹo.

Tiêu Dương không nhịn được mỉm cười, nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn đang tới gần, nói nhỏ:

- Trên bàn có kẹo que đó.

- Ừ!

Vừa dứt lời, đôi mắt Tiêu Dương lập tức trợn to, cả người co rút lại cứ như bị điện giật, hắn dè dặt dời tầm mắt của mình xuống. Lúc này, đột nhiên có một bàn tay thon nhỏ đang nắm lấy “thằng em” của hắn, đồng thời, có một giọng nói đang lẩm bẩm.

- Kẹo que...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)