Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 304: Kẹo que! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi nói những lời này, Lăng Ngư Nhạn gần như đã nhắm mắt lại. Đôi mắt của cô biến thành một đường ngang, len lén nhìn về phía Tiêu Dương. Khuôn mặt đỏ bừng của cô không ngừng truyền tới hơi nóng.

Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời mắc cỡ tới vậy.

Có điều, cô tình nguyện nói ra những lời này.

- Cái gì?

Theo bản năng, Tiêu Dương hỏi một câu. Lúc này, dưới ánh đèn màu trắng có một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đang đỏ bừng. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt hiện lên những gợn sóng, thân thể mềm mại không xương đang bị Tiêu Dương ôm trong ngực. Hai dây đeo trong suốt của áo ngủ đã bị Tiêu Dương kéo xuống một nửa, bộ ngực bóng loáng cao ngất của cô đã lộ ra, khung cảnh này vô cùng kích thích tâm thần người khác.

Thân thể cô từ từ trượt xuống, Tiêu Dương cảm nhận được trọng tâm của Lăng Ngư Nhạn đang dời xuống. Hai chân chạm đất, cô nhẹ nhàng ngồi chồm hỗm xuống, đồng thời, thân thể của Tiêu Dương từ từ dời sang một bên...

Mắt Lăng Ngư Nhạn nhắm thật chặt, cô không dám nhìn hình ảnh trước mặt. Lúc này, cô biết mình đang ở chỗ nào, chỉ cần vừa mở mắt ra, cô sẽ thấy được đũng quần đang nhô cao của Tiêu Dương. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không tự chủ được đụng mấy cái trong lúc lơ đãng, chuyện này chỉ càng thêm cổ vũ sĩ khí, đũng quần càng thêm nhô cao.

Khuôn mặt của cô đang rất nóng, hai tay cô từ cổ áo vạch một đường trên thân thể của Tiêu Dương làm cho hắn cảm thấy có một luồng điện không ngừng truyền tới.

Trạng Nguyên tới từ Đại Tống chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Bề ngoài, hắn có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng tim hắn đang không ngừng đập nhanh. Ngừng thở, hắn liếc mắt xuống dưới, ngay lập tức, máu trong người hắn chảy nhanh hơn, suýt chút nữa hắn đã chảy máu mũi.

Một cô gái với vóc người xinh đẹp đang ngồi xổm trước người hắn. Đôi mắt cô nhắm chặt, khuôn mặt cô đỏ bừng như hoa đào, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi được tỏa ra từ cơ thể cô. Càng chết người hơn là một sợi dây trong suốt bên vai đã hoàn toàn chảy xuống, ngọn núi cao đầy hơi thở thanh xuân, hoàn mỹ không tì vết xuất hiện trước mắt Tiêu Dương. Bên còn lại, ngọn núi lúc ẩn lúc hiện cứ như đang câu dẫn ra dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng Tiêu Dương.

Lúc này, đầu của Lăng Ngư Nhạn mặc dù có chút rối loạn, thế nhưng cô vẫn còn giữ được chút lý trí, không quên đây là sa lon trong nhà mình. Mặc dù bên ngoài đang gió mưa sấm chớp đầy trời, thế nhưng bất cứ lúc nào mẹ và anh mình cũng có thể mở cửa ra. Nếu để họ thấy cảnh này, cô sẽ xấu hổ tới mức không còn chỗ trốn. Hơn nữa, vừa rồi mẹ mình còn nói tối nay hai người sẽ nói chuyện phiếm, nếu như chờ quá lâu vẫn chưa thấy cô trở lại, mẹ sẽ mở cửa ra...

Nghĩ tới đây, hai tay của Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được đặt trên đũng quần của Tiêu Dương.

Trong nháy mắt khi mười ngón tay thon nhỏ của cô chạm vào vật cứng kia, Tiêu Dương nhịn không được, cả người co rút một hồi. Đồng thời, hắn trợn to hai mắt rồi hít thật sâu một hơi...

Lúc này, hai tay vốn vô cùng linh xảo của Lăng Ngư Nhạn đột nhiên trở nên vô cùng vụng về. Tay cô dọc theo phía trên quần ngủ của Tiêu Dương. Đôi môi đỏ mọng của cô trở nên ướt át. Hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng cứ như có thể chảy ra nước bất cứ lúc nào này. Cô nhắm chặt mắt hơn, sau đó bàn tay nhẹ nhàng kéo một cái...

Thoáng cái, hơi thở nam tính nồng nặc xông vào mũi cô!

Cứ như ác long ra biển, bị giam cầm nửa ngày, rốt cuộc thì nó cũng được thả ra. Bung ra, suýt chút nữa nó đã đụng trúng cái mũi của Lăng Ngư Nhạn. Theo bản năng, mắt cô mở ra một khe nhỏ, thoáng cái, mặt cô trở nên đỏ bừng, một hình ảnh dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt của Lăng Ngư Nhạn.

Con giao long đang ngẩn cao đầu đối mặt, thổ lộ dục vọng trong lòng.

Trong đời, đây là lần đầu tiên Lăng Ngư Nhạn tiếp cận gần chỗ bí ẩn của đàn ông tới vậy. Lúc này, trong lòng cô có lo sợ, thấp thỏm, tò mò, ngượng ngùng. Đủ loại cảm giác trong lòng cô đang hòa trộn vào nhau.

Năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, hơi nóng thông qua bàn tay truyền khắp người cô. Lăng Ngư Nhạn cảm thấy cả người cô nóng lên. Cắn chặt môi đỏ, tầm mắt của cô biến thành một sợi nhỏ, năm ngón tay không ý thức không ngừng đưa lên đưa xuống. Ngay khi bàn tay di chuyển, Tiêu Dương không nhịn được rên rỉ một tiếng, nhìn người đẹp phía dưới, ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Hắn hận không thể giơ thương lên đao thật súng thật đại chiến một trận. Thế nhưng, những lời vừa rồi của Lăng Ngư Nhạn giống như một ngọn núi lớn cản trước mặt Tiêu Dương. Đây là nhà cô, mẹ và anh cô đều đang ở đây, trong không gian nhỏ hẹp này, làm chút mờ ám còn được, nếu như lỡ làm ra động tĩnh quá lớn, hai người kia sẽ tỉnh lại. Đây không phải là chuyện mà Lăng Ngư Nhạn muốn xảy ra.

Tâm ý của người đẹp như thế, cho nên Tiêu Dương chỉ có thể cố nén. Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt này, dường như cả người hắn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Bàn tay của Lăng Ngư Nhạn di chuyển càng ngày càng dồn dập, con cự long trước mặt này càng ngày càng đáng sợ, nó vừa nóng bỏng vừa cứng rắn như sắt thép. Lăng Ngư Nhạn cảm thấy bàn tay mình hơi mỏi, thế nhưng nó vẫn chưa hề có dấu hiệp nộp vũ khí đầu hàn. Bàn tay cô không nhịn được càng di chuyển nhanh hơn, mắt cô hơi mở ra. Nhìn con ác long đang hô mưa gọi gió cách cô có vài cm, một lúc sau, trong đầu Lăng Ngư Nhạn xuất hiện một ý nghĩ, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Nhẹ nhàng nâng mắt lên, thứ xuất hiện trong mắt cô chính là hình ảnh Tiêu Dương đang chìm trong say mê. Tầm mắt đụng chạm, Tiêu Dương híp mắt cười xấu xa làm cho Lăng Ngư Nhạn giận dữ trong lòng. Lòng có quyết tâm, cô buông tay ra. Trong nháy mắt, đôi môi đỏ mọng của cô mở ra, mắt cô nhắm lại theo bản năng, cô nói:

- Cắn chết anh!

Trong nháy mắt khi đôi môi ẩm ướt ngậm con ác long đang cao ngất kia, Tiêu Dương cảm thấy cả người mình như sắp bay lên trời, cảm giác thoải mái chưa từng có lập tức truyền tới. Lăng Ngư Nhạn không có bất cứ kỹ xảo nào, thế nhưng Tiêu Dương cũng là tên gà mờ. Lần đầu tiên được làm thế này, cảm giác thoải mái lập tức tỏa ra từ nội tâm của hắn, thoáng một cái, cảm giác này đã lan truyền khắp người...

Sau khi Lăng Ngư Nhạn tiếp tục đong đưa một hồi, rốt cuộc thì Tiêu Dương cũng không nhịn được. Cùng với tiếng sấm bên ngoài, gầm nhẹ một tiếng, hắn đã bắn ra như hồng thủy.

- Ừ!

Lăng Ngư Nhạn lảo đảo một cái. Cô che miệng, trực tiếp đứng lên rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tiếng nước chảy lập tức vang lên.

Tiêu Dương có cảm giác như vừa đánh thắng một trận thắng chưa từng có, vô cùng thoải mái ngồi trên ghế sa lon. Lúc này, hắn vẫn đang nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi. Một lát sau, ánh mắt hắn không nhịn được liếc về phía phòng tắm, cửa phòng tắm không đóng lại, Lăng Ngư Nhạn mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang dùng bàn chảy súc miệng. Một lúc sau, tiếng nước xả vang lên, Lăng Ngư Nhạn đung đưa bước ra ngoài. Màu đỏ trên mặt cô vẫn chưa rút hết, liếc mắt nhìn nửa người dưới của Tiêu Dương, mặt cô không nhịn được đỏ hơn một chút.

Cắn chặt đôi môi ướt át, Lăng Ngư Nhạn bước nhẹ tới, cô cầm mấy khối khăn giấy cẩn thận giúp Tiêu Dương chùi nửa người dưới. Ngay sau đó, cô kéo quần của hắn lên, dường như vẫn chưa hết giận, cô vỗ xuống thứ hùng dũng vừa rồi một cái rồi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Dương, cô nói:

- Đồ khốn nạn, lần này chắc anh đã hài lòng rồi nhỉ.

Tiêu Dương cười một tiếng, ôm chầm Lăng Ngư Nhạn rồi hôn môi cô một cái. Nhẹ nhàng cầm khối thịt đang ưỡn lên, tham lam hít vào mùi thơm trên cơ thể cô, hắn nói:

- Sao có thể hài lòng được, nếu không...

- Anh còn muốn làm gì?

Lăng Ngư Nhạn giật mình tránh ra rồi liếc mắt nhìn Tiêu Dương. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn về phía phòng của mẹ mình, nói nhỏ:

- Không còn sớm nữa, em phải về phòng, anh hãy nghỉ ngơi đi.

Lúc này, tiếng mở cửa lập tức vang lên.

Lăng Ngư Nhạn bị hù giật mình, cô nhìn qua theo bản năng. Lúc này, cặp mắt của Lăng Phong vẫn còn mơ hồ, bước chân của y hơi đung đưa, thì thào một câu:

- Em gái, chưa ngủ nữa hả.

Sau đó y bước tới phòng vệ sinh, căn bản không hề nhìn thấy Tiêu Dương đang ngồi trên ghế sa lon, hiển nhiên là chỉ mới tỉnh rượu được một nửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)