- Mẹ... Xe của Tiêu Dương bị hư...
Lâm Xuân Yến khẽ mỉm cười, bà nói:
- Dù sao cũng trễ rồi, Tiêu Dương, cháu cũng uống rượu, vậy thì tối nay hãy ở lại đây. Cháu ngủ phòng của Ngư Nhạn, tối nay Nhạn Nhi hãy ngủ cùng mẹ.
- Dì, không cần đâu, tối nay cháu ngủ trên sa lon là được.
Tiêu Dương vội vàng lên tiếng.
Lâm Xuân Yến cười lắc đầu, nói:
- Không sao đâu, làm vậy hai mẹ con cũng có thể thuận tiện trò chuyện một hồi.
- Mẹ về phòng trước đây, hai đứa cứ từ từ nói chuyện.
Lâm Xuân Yến lập tức quay người trở vào phòng rồi đóng cửa lại.
Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn nhìn nhau, một lúc sau, Lăng Ngư Nhạn hơi hốt hoảng đi vào phòng, nói:
- Em... Em đi dọn dẹp căn phòng.
Một lúc sau khi Lăng Ngư Nhạn vào phòng, Tiêu Dương cũng bước vào.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, bên trong có một cái giường đã giăng một cái màn lụa màu trắng, bên cạnh có một tủ quần áo cũ. Ngay trước giường là một kệ sách có đầy sách được đặt trên đó, phía dưới là một cái ghế.
Bài trí rất đơn giản.
Bên trong có một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập...
Thấy Lăng Ngư Nhạn thành thạo trải xong ga giường, hơn nữa đã thu dọn mọi thứ, Tiêu Dương đứng một bên thưởng thức hình ảnh cảnh đẹp ý vui này.
- Hả? Em rất thích ăn kẹo ư?
Tiêu Dương liếc mắt thấy có mấy cây kẹo que trên bàn.
Lăng Ngư Nhạn cười khẽ, cô dịu dàng nói:
- Anh biết không? Lần đầu tiên khi em uống rượu mộng du, em đi khắp nhà để tìm kẹo ăn, vì vậy, sau này anh em thường xuyên mua kẹo đặt trong phòng em.
- Anh của em rất thương em đó.
Tiêu Dương mỉm cười nói, thuận tay cầm một cây kẹo rồi nói:
- Đây này, cầm lấy.
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, cô khó hiểu nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười nhạo nói:
- Đừng có quên là tối nay em cũng uống rượu, nếu không cầm, tối nay em đi đâu tìm kẹo?
Lăng Ngư Nhạn hơi đỏ mặt, cô khẽ gắt một tiếng rồi nói:
- Mấy năm nay em đã không dính tới rượu, có lẽ tật xấu này đã sớm không còn. Hơn nữa, cho dù có mộng du thì đây cũng là nhà của em, chẳng lẽ em còn sợ không tìm được kẹo que hay sao?
Lăng Ngư Nhạn cười một tiếng, cô đã thu dọn xong căn phòng.
Lăng Ngư Nhạn đi ra ngoài, lấy tới một bộ áo ngủ, cô nói:
- Đây là quần áo ngủ của anh em, tối nay anh mặc tạm nó đi.
Lời của Tiêu Dương tới khóe miệng lập tức ngừng lại, thật ra thì hắn rất muốn nói mình thích ngủ trần.
Có điều, là một tên xử nam dè dặt cho nên tới phút cuối Tiêu Dương vẫn không nói ra miệng.
Nhận bộ quần áo, sau khi tắm xong, hắn đi ra ngoài, Lăng Ngư Nhạn đang ở đại sảnh xem TV, thấy Tiêu Dương đi ra, cô vội vàng cần bộ quần áo ngủ đã chuẩn bị xong đi vào.
Tiêu Dương ngồi trên ghế sa lon.
Hơn mười phút sau...
Cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Dương không tự chủ dời tầm mắt của mình qua.
Trong nháy mắt, ngọn lửa ham muốn thật vất vả mới kiềm chế được đã một lần nữa phát tán ra. Lúc này, Lăng Ngư Nhạn mặc bộ quần áo ngủ trong suốt có dây đeo cho nên lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng ở trước ngực. Gò má của cô vẫn còn ửng đỏ, bộ quần áo ngủ màu đỏ nhạt liền thể, dài tới đầu gối cứ như đang tỏa ra một mùi thơm mê người câu dẫn cặp mắt của Tiêu Dương, thoáng một cái, hắn đã nhìn tới mức ngây người.
Lăng Ngư Nhạn mắc cở, mặt đỏ bừng, lườm Tiêu Dương một cái, hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Đủ ư?
Đương nhiên không đủ!
Khi Lăng Ngư Nhạn đi tới bên người Tiêu Dương, Tiêu Dương đột ngột đưa tay thuận thế kéo Lăng Ngư Nhạn qua. Lăng Ngư Nhạn hừ nhẹ một tiếng rồi vội vàng che miệng lại. Nàng ngã vào ngực Tiêu Dương, đồng thời mắt cô lại liếc về phía căn phòng của mẹ mình.
- Đừng mà...
Lăng Ngư Nhạn duỗi tay nắm lấy bàn tay chuẩn bị làm loạn của Tiêu Dương, mím môi, nói nhỏ, giọng hơi run rẩy. Mặc dù nắm được một tay của Tiêu Dương, thế nhưng cái tay còn lại của hắn đã như con lươn chui vào trong quần áo ngủ của cô. Bàn tay này xẹt qua bắp đùi trơn bóng của cô làm cho thân thể cô không nhịn được co lại. Mí mắt của cô gợn sóng một hồi, giọng nói đã trở nên yêu kiều. Thở gấp, cô nói:
- Không được... Mẹ... Mẹ đang chờ em về phòng...
Tiêu Dương cúi đầu xuống, tầm mắt rơi vào mảng lớn da thịt phía dưới. Vươn tay tuột xuống, bộ quần áo ngủ mỏng manh không có cách nào che giấu bộ ngực đang nhô cao của cô. Nhất là khi Tiêu Dương kéo xuống, bộ ngực trở nên nửa kín nửa hở, cái rãnh sâu không lường được ở giữa cứ như có sức hút có thể thôi thúc ra dục vọng lớn nhất trong lòng con người. Một bàn tay như con rắn không tự chủ được lướt lên trên đó.
- Ừ...
Lăng Ngư Nhạn há to miệng, môi của Tiêu Dương từ xa ấn tới. Gần như không có bất cứ năng lực chống cự nào, cái lưỡi thơm tho của cô đã bị Tiêu Dương công chiếm, Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được giơ hai tay lên khoác trên cổ Tiêu Dương.
Hai người tận tình hôn nhau...
Một bàn tay của Tiêu Dương không ngừng lên lên xuống xuống vuốt vuốt ve ve hai ngọn núi, không ngừng kích thích thần kinh của Lăng Ngư Nhạn. Cái tay còn lại của Tiêu Dương vươn tới bắp đùi của Lăng Ngư Nhạn, hơn nữa nó còn định tấn công vào vùng đất thần bí nhất...
Lăng Ngư Nhạn cảm thấy cả người mình không ngừng truyền tới cảm giác tê dại.
Một lát sau, cô từ từ mở mắt ra. Mang theo mấy phần mê ly và mấy phần dồn dập, cô liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ của mẹ mình. Đôi mắt cô dâng lên vẻ cầu khẩn, bộ dáng lúc này rất đáng yêu, nói:
- Không thể...Đây là nhà em...
Lúc này, hai tay của Lăng Ngư Nhạn rốt cuộc cũng đã bắt được hai cái tay đang làm loạn của Tiêu Dương.
Động tác ngừng lại.
Tiêu Dương thở sâu vài hơi, cố gắng ép xuống ngọn lửa dục vọng sắp lan khắp toàn thân. Không cam lòng sờ bộ ngực của Lăng Ngư Nhạn một cái, hắn cười khổ nói:
- Em là con yêu tinh chuyên câu hồn người khác, tên đã lắp vào cung em mới kêu ngừng...
Lăng Ngư Nhạn mắc cở đỏ mặt, nói nhỏ:
- Vừa rồi anh đâu có cho người ta cơ hội lên tiếng... Ây da!
Thân thể của Lăng Ngư Nhạn dịch chuyển xuống. Đột nhiên cô cảm thấy nửa người dưới của mình chạm vào một vật thể cứng rắn như cái côn. Hơn nữa, sau khi cô chạm vào, thứ này dường như càng thêm cứng rắn.
Mặt của Lăng Ngư Nhạn đã đỏ tới mang tai, len lén liếc nhìn thân dưới của Tiêu Dương, mặt cô lập tức nóng lên. Nhìn vẻ mặt của Tiêu Dương lúc này, có hơi không đành lòng, khẽ mím môi, cô nói nhỏ một câu.
- Để...Để em dùng tay giúp anh.