Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 302: Để em dùng tay giúp anh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi thử mấy lần vẫn không có kết quả, Tiêu Dương nói thầm một câu: chẳng lẽ bị tên sát thủ kia đập hư chỗ nào cho nên bắt đầu sinh bệnh à?

- Tiêu Dương, anh nói gì vậy?

Lăng Ngư Nhạn hỏi nhỏ.

- Không có gì.

Tiêu Dương rút chìa khóa rồi xuống xe, hắn nói:

- Vậy... Tối nay phải làm phiền em rồi.

Rẹt rẹt! !

Một tia chớp sáng ngời kèm theo tiếng sấm nổ đột ngột vang lên.

Tiếng sấm này tới quá đột ngột, theo bản năng, Lăng Ngư Nhạn run người một cái, cây dù cầm không chắc cho nên đã rớt xuống đất. Đồng thời, thân thể của cô cũng trở nên mềm nhũn.

Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt vội vàng vươn tay ôm eo của Lăng Ngư Nhạn- người suýt nữa đã đứng không vững.

Nước mưa rơi lên cơ thể của hai người...

Khung cảnh này diễn ra một lúc, một lúc sau Lăng Ngư Nhạn mới tỉnh táo lại. Mặt đỏ lên, cô vội vàng bước trở lại hành lang, Tiêu Dương cầm cây dù lên rồi cũng chạy trở lại.

Đùng!

Lại có một tiếng sấm vang lên...

Rào!

Cơn mưa phùn mưa cả ngày rốt cuộc cũng đã làm thật, mưa to kèm theo sấm chớp lập tức kéo tới.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Lăng Ngư Nhạn không nhịn được co thân thể lại.

Thấy vậy, Tiêu Dương vội vàng mở miệng nói:

- Vào trong rồi nói.

Hay người từ từ đi trong cầu thang tối tăm...

- Có vẻ tối nay phải làm phiền em thật rồi.

Đùng! !

Sấm sét ở phái sau không ngừng bổ xuống!

Cầu thang tối đen, gió mưa sấm sét đan xen nhau, tất cả mọi người đã đóng chặt cửa phòng, thậm chí phần lớn cũng đã tắt đèn đi ngủ.

Hai bóng người nhẹ nhàng đi lên.

Sấm sét không ngừng lóe lên, không biết từ khi nào mà hai tay của Lăng Ngư Nhạn đã nắm chặt cánh tay của Tiêu Dương. Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, dường như hai người đã ngừng thở, tứ chi tiếp xúc như có như không tạo thành một cảm giác rất kỳ lạ. Dường như có một dòng điện đang chạy trong thân thể hai người vậy.

Chít chít!

Một tiếng đột đột ngột vang lên.

- Con chuột!

Theo bản năng, sắc mặt của Lăng Ngư Nhạn đột ngột thay đổi, trong mơ hồ, cô nhìn thấy có những bóng đen nhỏ từ phía đối diện chạy tới. Theo phản xạ có điều kiện, cô nhảy cẫng lên rồi treo trên người Tiêu Dương. Trong nháy mắt này, Tiêu Dương vội vàng đưa tay nâng Lăng Ngư Nhạn lên.

Một lát sau, xung quanh đã yên tĩnh không còn tiếng động.

Dường như chỉ còn tiếng của hai trái tim đang đập càng ngày càng dồn dập.

Tiêu Dương một tay ôm eo nhỏ của Lăng Ngư Nhạn, tay còn lại nâng mông cô, cảm giác mềm mại thoải mái truyền tới từ bản tay, Tiêu Dương không tự chủ được bóp một cái.

- Ừ...

Theo bản năng, Lăng Ngư Nhạn kêu một tiếng, lúc này miệng cô đang ở sát bên tai của Tiêu Dương. Mắc cỡ tới mức mặt đỏ rần, cô nói nhỏ:

- Người xấu...

Một hơi ấm truyền vào trong tai của Tiêu Dương, trong giây phút đó, hắn nhịn không được bị chấn động tâm thần. Có lẽ do rượu làm cho người ta lớn gan hơn, bàn tay của Tiêu Dương không những không thả lỏng, ngược lại, bàn tay của hắn còn sờ mấy cái trên mông của Lăng Ngư Nhạn. Cảm nhận cảm giác mê người kia, hắn nói nhỏ:

- Anh xấu thế nào?

Lăng Ngư Nhạn mím môi, thân thể vẫn treo trên người Tiêu Dương, cơ thể mềm mại không xương của cô nằm ở trước người Tiêu Dương, hai cục thịt ở phía trước vô cùng co dãn. Tình huống này vô cùng kích thích thần kinh xúc giác của Tiêu Dương. Không tự chủ được, tay còn lại của Tiêu Dương không nhịn được trượt lên, nó bắt đầu đi vòng quanh ở phía trên...

- Không... Ừ...

Lăng Ngư Nhạn vừa mới hé môi, gương mặt nóng bỏng phía đối diện đã nhào tới, ngay lập tức, đôi môi mang theo hơi thở nam tính nồng nặc khóa chặt môi cô. Gờ khắc này, đôi mắt của Lăng Ngư Nhạn đã mở lớn tới mức tròn xoe, một lúc sau, cô từ từ nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt cổ áo của Tiêu Dương.

Cầu thang vẫn tối tăm, sấm chớp vẫn tiếp tục bổ xuống!

Nụ hôn không có bất cứ kỹ xảo nào, Tiêu Dương chỉ là gà mờ cho nên chỉ biết dùng môi mình khóa chặt đôi môi của Lăng Ngư Nhạn. Một lúc sau, có lẽ có ý tưởng đột phá, vì vậy đầu lưỡi của hắn từ từ vươn ra. Giống như công phá cổng thành, nó cạy ra tuyến phòng ngự của Lăng Ngư Nhạn. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau, hai bóng người càng ngày càng dán chặt vào nhau.

Sự thật đã chứng minh những thứ này đều là bản năng, không cần người khác phải chỉ dạy.

Tay còn lại của Tiêu Dương đã thành công leo lên hai ngọn núi của Lăng Ngư Nhạn. Cách một lớp quần áo mềm mại màu xanh nhạt, bàn tay này đang tận hưởng khoái cảm khi chinh phục được ngọn núi cao.

Rầm rầm rầm... ...

Sấm chớp càng ngày càng dồn dập, trong cầu thang tối tăm, Tiêu Dương tiến hành chuyện điên cuồng đời này hắn chưa từng làm. Không biết từ lúc nào mà một cái tay của hắn chui vào dọc theo cổ áo của đối phương, nắm chặt khối thịt vô cùng mềm mại bên trong. Cảm giác mềm mại này làm cho tâm thần của Tiêu Dương cứ như bị những cơn sóng đập vào không ngừng.

Lăng Ngư Nhạn càng ngày càng thở dồn dập. Tiếng thở của cô như đang cổ vũ Tiêu Dương, hai bóng người dính chặt vào nhau...

Ngay lúc này, đột nhiên...

Có một tiếng chuông vang lên.

Như có một chậu nước lạnh tạt vào hai người, hai cơ thể đang dán chặt vào nhau lập tức ngừng lại.

Lăng Ngư Nhạn từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Tiêu Dương, cô đẩy Tiêu Dương ra rồi luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo. Đồng thời gò má cũng đã đỏ bừng, cô cúi thấp đầu mình xuống.

Tiêu Dương lấy điện thoại ra, lúc này, hắn rất muốn bóp chết người vừa gọi điện thoại tới!

Là một số điện thoại lạ.

- A lô.

Tiêu Dương tiếp điện thoại.

- Xin chào, khách hàng thân ái, chúc mừng ngài đạt được tư cách nhận phần quà lớn từ dịch vụ nạp tiền điện thoại của di động Viêm Hoàng...

“... ...”

Tiêu Dương yên lặng tắt điện thoại.

Lúc này, Lăng Ngư Nhạn đã hơi bình tĩnh lại, cô nói nhỏ:

- Chúng ta... Đi lên đi.

Tiêu Dương thở ra một hơi dài, sau đó hắn đi tới nắm bàn tay của Lăng Ngư Nhạn, tay của Lăng Ngư Nhạn hơi run run. Khi ngón tay của Tiêu Dương xẹt qua lòng bàn tay, cô cảm thấy có một dòng điện nhỏ bé xẹt qua tay mình. Lăng Ngư Nhạn ngầm cho phép Tiêu Dương làm vậy, lúc này trong đầu cô toàn là những hình ảnh điên cuồng vừa rồi...

Đầu óc của cô gần như đã trống rỗng, hai người đi lên tầng năm.

Gió mưa sắm chớp bên ngoài càng ngày càng dồn dập. Khi hai người trở về, Lâm Xuân Yến mặc áo khoác vừa vặn đóng lại cửa sổ trong phòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)