Mặt Lăng Ngư Nhạn hơi ửng đỏ, khẽ gật đầu rồi nói:
- Cho nên từ đó về sau con không hề đụng tới rượu nữa.
- Uống rượu sẽ mộng du?
Tiêu Dương cười ha ha, giơ chén rượu lên, cười nhạo nói:
- Ngư Nhạn, có dám uống một ly không.
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, một lúc sau, cắn chặt môi dưới, nói:
- Uống thì uống, ở nhà thì sợ gì mộng du.
Lâm Xuân Yến mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi, mặt đầy vẻ mừng rỡ.
Một bữa cơm ăn hơn một giờ, sau đó, Tiêu Dương ngồi trở lại ghế sa lon. Lăng Ngư Nhạn định giúp mẹ thu dọn bát đĩa, thế nhưng cô lại bị Lâm Xuân Yến đuổi ra, bảo phải ngồi tiếp chuyện với Tiêu Dương.
Sau khi thu dọn nhà cửa sạch sẽ, Lâm Xuân Yến đi tắm, bà nói với hai người đang ngồi trên ghế sa lon một tiếng:
- Tiêu Dương, Nhạn, tối rồi, mẹ hơi mệt cho nên ngủ trước đây, hai đứa cứ từ từ trò chuyện.
Dứt lời, bà lập tức xoay người vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cơn mưa phùn bên ngoài vẫn đang tạt vào cửa sổ. Dưới ánh đèn không quá chói mắt, hai người ngồi đối mặt nhau trên ghế sa lon. Yên tĩnh một lúc, Lăng Ngư Nhạn là người phá vỡ yên tĩnh, cô nói nhỏ:
- Tối nay anh của em uống hơi nhiều cho nên nói lung tung, anh đừng để ý.
Tiêu Dương cười nhạt khoát tay, hắn lắc đầu nói:
- Không có gì. Đúng rồi, Ngư Nhạn này, mấy ngày nay có chủ nợ này nọ tới làm phiền không?
Lăng Ngư Nhạn lắc đầu nói:
- Không có.
- Nếu cần phải trả tiền gấp, hãy dùng số tiền còn trong thẻ. Nếu có người cố tình gây sự, muốn thừa dịp này vơ vét tài sản, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ đòi công bằng cho em.
Dưới ánh đèn, hai người trái một câu phải một câu bắt đầu trò chuyện...
Ban đêm.
Bên trong phòng làm việc sang trọng của tập đoàn Hắc Sơn.
Toàn bộ trang trí bên trong đã được thay mới hoàn toàn bởi vì những thứ trước đó đã bị Trịnh Thu đập bể.
Lúc này, Trịnh Thu đang ngồi trên cái ghế làm việc mềm mại. Khuôn mặt bình tĩnh, hai mắt của y nhắm lại. Dựa vào khuôn mặt, không thể biết được tâm trạng của y lúc này ra sao. Trương Tiều đang bình tĩnh đứng bên cạnh, không dám lên tiếng. Hiện giờ tập đoàn Hắc Sơn đang gặp phải đột biến chưa từng có từ trước tới nay, trong khoảng thời gian không bình thường này, Trương Tiều không dám quá lỗ mãng.
Ba tiếng gõ cửa nhỏ vang lên.
Hai mắt của Trịnh Thu đột nhiên mở ra, một vệt sáng lóe qua trong mắt, rất nhanh sau đó y đã khôi phục bình thường, hờ hững nói:
- Vào đi.
Tiếng bước chân vang lên, một người thanh niên mắt đeo kính, khuôn mặt hơi thanh tú đi tới, y hỏi:
- Trịnh tổng, ngài tìm tôi?
Người tới chính là Hoàng Phi Ưng.
Trịnh Thu gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phi Ưng. Một lúc lâu sau, y nói:
- Hạng mục thí nghiệm tiến hành thế nào rồi?
Hoàng Phi Ưng gật đầu một cái rồi cười nói:
- Rất thuận lợi! Nếu đủ thời gian có lẽ sẽ hoàn mỹ hơn, có điều...
- Không cần nói nhiều, cậu chỉ cần nhanh chóng hoàn thành là được.
Trịnh Thu khoát tay, đột nhiên ngước mắt nhìn Hoàng Phi Ưng, y nói:
- Mấy ngày trước có kẻ gian lẻn vào tập đoàn, chắc là cậu cũng biết chuyện này.
- Đêm hôm đó vừa hay tôi cũng có mặt trong tập đoàn.
Hoàng Phi Ưng hỏi:
- Đã bắt được kẻ gian chưa?
Trịnh Thu nhìn chằm chằm Hoàng Phi Ưng, một lúc sau, y từ từ lắc đầu, nói:
- Vẫn chưa, vẫn còn đang điều tra.
- Phi Ưng, nghe nói đêm đó cậu mang hai người tới tập đoàn?
Trịnh Thu đột ngột hỏi.
- Đúng vậy.
Hoàng Phi Ưng gật đầu nói:
- Một là vị hôn phu của tôi, người còn lại là bạn của cô... Trịnh tổng, ngài nghi ngờ tôi ư?
Trịnh Thu cười một tiếng rồi lắc đầu nói:
- Sao tôi lại nghi ngờ cậu được? Có điều, tôi lo lắng cậu bị người khác lợi dụng, hai người mà cậu mang tới...
- San San là vị hôn thê của tôi, tôi tuyệt đối tin tưởng cô!
Hoàng Phi Ưng nói tiếp:
- Về phần Tiêu Dương...
- Tiêu Dương?
Khuôn mặt của Trịnh Thu giật một cái, đứng lên nhìn chằm chằm Hoàng Phi Ưng, y hỏi:
- Gác cổng của Phục Đại, Tiêu Dương?
- Trịnh tổng biết hắn?
Hoàng Phi Ưng gật đầu nói:
- Có điều tôi ở bên cạnh bọn họ cả đêm, kẻ trộm không thể nào là bọn họ được.
- Cậu luôn ở bên cạnh bọn họ?
Trịnh Thu hỏi.
Hoàng Phi Ưng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Trịnh Thu nhíu mày lại tự hỏi:
- Chẳng lẽ không phải là hắn?
Mưa đêm tạt vào mái hiên cửa sổ.
- Không còn sớm nữa, anh phải trở về.
Tiêu Dương nhìn thời gian, giờ đã hơn mười giờ tối. Ngay sau đó, hắn đứng lên.
Lăng Ngư Nhạn cũng đứng lên, cô nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt lộ nét cười, nói:
- Em tiễn anh xuống.
Hai người sóng vai đi xuống cầu thang đen như mực, cả hai không lên tiếng, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên trong hành lang nho nhỏ.
Xuống lầu một, Lăng Ngư Nhạn bung dù che phía trước Tiêu Dương.
Tiêu Dương mở cửa xe, ngồi vào, mỉm cười, hắn nói:
- Ngư Nhạn, cảm ơn bữa tối của em, anh về đây.
- Bái bai.
Lăng Ngư Nhạn mỉm cười vẫy tay với Tiêu Dương.
Cạch!
Xe khởi động, một lát sau, bánh xe không di chuyển nữa, xe đột ngột tắt máy.
- Hả?
Tiêu Dương ngẩn ra, hắn khởi động xe mấy lần, thế nhưng xe vẫn không nổ máy.
- Sao rồi?
Lăng Ngư Nhạn hỏi.
Tiêu Dương cười khổ buông tay, hắn nói:
- Dường như... Xe hỏng rồi.
- Vậy...
Lăng Ngư Nhạn ngừng lại, nói nhỏ:
- Vậy tối nay anh cứ ở lại đây.