Cô mặc loại quần áo ở nhà rộng rãi, tay ngắn, màu xanh nhạt, lộ ra một phần da thịt trắng noãn như sữa bò, mái tóc mềm mại được buộc nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh được thể hiện ra một cách hoàn mỹ. Đôi lông mày chứa đựng nét cười, ngón tay thon nhỏ mang theo mùi thơm. Phần thân dưới mặc quần cụt, chân mang một đôi dép hồng nhạt, móng chân được sơn màu hồng như tản ra mùi thơm mê người. Cô thản nhiên cười rồi gật đầu với Tiêu Dương một cái, giọng nói êm dịu như chim hót vang lên:
- Hai người cứ trò chuyện, em vào trong hỗ trợ.
Ngay lúc này, cả người Lăng Ngư Nhạn tỏa ra vẻ đẹp làm cho tâm thần của Tiêu Dương không nhịn được khẽ run. Sau khi Lăng ngư Nhạn vào phòng bếp, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Thấy cảnh này, Lăng Phong không nhịn được lộ ra nụ cười thoải mái.
Nếu như em gái mình có thể tới với Tiêu Dương, mình sẽ yên tâm trăm phần trăm, hài lòng trăm phần trăm. Trong khoảng thời gian mẹ chưa tỉnh lại, Lăng Phong rất lo em gái mình bị lạc lối. Em gái từ từ hiểu chuyện làm cho Lăng Phong cảm thấy rất hài lòng. Thế nhưng, gia cảnh nghèo khó, em gái phải chịu khổ làm cho Lăng Phong cảm thấy lòng mình rất chua xót.
Em gái có người đàn ông tốt như Tiêu Dương chăm sóc, có thể nói là thời gian cực khổ đã qua đi.
Ánh mắt của Lăng Phong khi nhìn Tiêu Dương chính là ánh mắt của anh vợ khi nhìn em rể, càng nhìn càng thấy vừa lòng!
- Chờ lát nữa cậu sẽ được nếm thử tay nghề của Nhạn Nhi.
Lăng Phong tự hào nói:
- Thức ăn nó nấu rất ngon, hiện tại hai mẹ con kết hợp, bữa tối chắc chắn sẽ rất thịnh soạn. Tiêu Dương, tôi có chuẩn bị rượu ngon, để tối nay tôi mời cậu vài chén.
Tiêu Dương cười mỉm gật đầu, sảng khoái trả lời:
- Được! Vậy thì phải uống cho đã.
Lăng Phong cười ha ha một tiếng, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, không biết là do cố tình hay vô ý mà Tiêu Dương lại hỏi tới công việc của Lăng Phong.
- Anh Lăng, nghe Ngư Nhạn nói là gần đây anh đang làm nhân viên tạm thời?
Nghe vậy, Lăng Phong ngẩn ra, sau đó gật đầu, cũng không để bụng, nói:
- Tôi vốn là người thô lỗ, không đọc nhiều sách, chỉ có thể làm việc nặng! Hai năm qua, mặc dù có cơ hội làm quản lý ở một công ty nhỏ, thế nhưng...
Lăng Phong uống một hớp trà, mặt lộ vẻ khổ sở, không biết là do trà đắng hay là lòng đắng nữa.
- Đừng nói chuyện này nữa, mấy ngày nay là những ngày vui vẻ nhất trong đời tôi.
Lăng Phong cảm kích nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Tôi dùng lấy trà thay rượu, cảm ơn cậu!
Tiêu Dương cười nâng ly, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Lăng đại ca, tôi có một công việc, không biết anh có hứng thú không?
- Việc gì?
- Quán cà phê Túy Vũ, giống như nghề cũ của anh, làm quản lý.
Tiêu Dương nói.
- Túy Vũ?
Lăng Phong nhíu mày hỏi:
- Sao tên nghe quen vậy?
- Anh, chắc anh cũng nghe qua quán cà phê Túy Vũ dưới cờ của quán Vũ Phong.
Lúc này, Lăng Ngư Nhạn bưng một mâm thức ăn lên, đặt trên bàn ăn.
- Quán Vũ Phong?
Lăng Phong lập tức trở nên hơi khẩn trương, sau đó gãi đầu cười khổ nói:
- Chuyện này... Quán cà phê của người ta cao cấp tới vậy, người ta sẽ mời tôi làm quản lý ư?
Lăng Ngư Nhân bên cạnh cười thản nhiên, liếc nhìn Tiêu Dương, nói:
- Anh, Tổng giám đốc của quán cà phê Túy Vũ đang ngồi đối diện anh đó.
Dứt lời, Lăng Ngư Nhạn lại quay vào phòng bếp.
- Cái gì?
Lăng Phong giật mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, vẻ khó tin và kích động trên khuôn mặt khó có thể che giấu. Trong nhất thời, y không biết phải nói gì, thậm chí, y còn có chút không thể điều khiển tay chân, y nói:
- Chuyện này... Chuyện này...
Tiêu Dương vẫy tay, cầm chén trà lên rồi nhấp một hớp, sau đó cười nói:
- Lăng đại ca, tôi tin anh có thể làm được việc này. Nếu như không có vấn đề gì khác, sáng mai, anh có thể tới quán cà phê Túy Vũ làm việc đúng giờ không?
Nghe vậy, Lăng Phong lập tức đứng lên, không kiềm được sự kích động trong lòng, không ngừng gật đầu, nói:
- Nhất định có thể!
- Được rồi, ngồi xuống đi, không cần phải câu nệ tới vậy.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Đây là nhà của anh, làm thế nào mà tôi lại đổi khách thành chủ rồi.
Lăng Phong chợt ngẩn người, sau đó bắt đầu cười ha hả.
Hai người trò chuyện vui vẻ một lúc, mùi thơm bay tới mũi càng ngày càng đậm. Khi bụng của hai người bắt đầu reo hò kháng nghị, Lăng Ngư Nhạn bưng đĩa thức ăn cuối cùng ra, cười mỉm nói:
- Ăn cơm thôi.
- Anh đói sắp chết rồi đây.
Lăng Phong như làm ảo thuật, lấy ra hai chén rượu đặt lên bàn, nói:
- Nào nào, Tiêu Dương, tôi và cậu đều là người một nhà, tối nay phải uống thêm vài chén.
Khi Lăng Phong mở miệng nói ra ba chữ “người một nhà”, gò má của Lăng Ngư Nhạn hơi đỏ lên. Len lén liếc nhìn Tiêu Dương một cái, thấy mặt y không có thay đổi gì, cô lập tức cảm thấy vui mừng, đồng thời có hơi bối rối, vì vậy vội xoay người lại nói:
- Canh vẫn chưa bưng ra...
- Canh tới đây.
Lâm Xuân Yến cười mang canh ra, hơn nữa còn tự mình múc cho Tiêu Dương một chén đầy, bà nói:
- Tiêu Dương, đây là canh nấu tỉ mỉ mấy giờ, cháu hãy uống nhiều một chút. Với người trẻ tuổi, nó có thể bồi bổ thân thể đó.
Tiêu Dương mỉm cười nhận lấy chén canh, đồng thời còn tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống.
- Dì, dì mới hết bệnh, cần phải bồi bổ nhiều vào.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Tiêu Dương tới làm cho Lâm Xuân Yến mừng tít mắt. Thỉnh thoảng, bà lại gắp thức ăn cho Tiêu Dương làm cho hai anh em cạnh đó cảm thấy hơi ghen tị.
Lăng Phong không ngừng mời rượu Tiêu Dương. Xong bữa cơm, Lăng Phong đã uống tới mức mặt đỏ bừng, mỗi khi nói chuyện đều sẽ ợ một cái.
- Tôi cảm thấy rất vui! Tôi... Thật vui vẻ!
Lăng Phong giơ ly rượu lên, y nói:
- Nào nào, Tiêu Dương, chúng ta uống thêm một ly.
Uống hết ly rượu này, Lăng Phong đã hơi lảo đảo, y vừa nắm cánh tay của Tiêu Dương vừa lớn tiếng nói:
- Ân nhân! Đại ân nhân! Đời này kiếp này, chỉ cần cậu mở miệng, cho dù bảo Lăng Phong tôi đi chết! Tôi cũng sẽ không nhíu mày.
Tiêu Dương cười khổ kéo Lăng Phong ngồi xuống, nói:
- Lăng đại ca, anh uống quá nhiều rồi đó.
- Không! Tôi không có say!
Lăng Phong lại uống một ly, nói là uống xong nói tiếp, sau đó ợ một cái rồi nói:
- Hiện giờ tôi đang rất vui! Mẹ... Mẹ tôi đã tỉnh! Em gái... Em gái của tôi cũng đã tìm được nơi nương tựa! Tôi rất vui! Ha ha!
Nghe vậy, Lăng Ngư Nhạn lập tức đỏ mặt, cô xì một tiếng rồi nói:
- Anh uống quá nhiều cho nên nói bậy rồi đó.
- Anh không có nói bậy.
Lăng Phong cười nháy mắt với Lăng Ngư Nhạn, y nói:
- Thấy không, anh vẫn còn tỉnh mà. Anh còn nhớ là em...Chỉ cần em dính chút hơi rượu, khi ngủ em sẽ mộng du. Tật xấu này có từ khi em uống trộm một chai rượu của anh khi em mười tuổi, lúc đó em làm anh sợ tới giật mình, sau đó... Sau đó...
Ầm!
Lăng Phong trực tiếp nằm sấp trên bàn, một lúc sau, tiếng thở khò khè truyền tới, hiển nhiên là y đã ngủ.
Trên bàn cơm, ba người nhìn nhau.
- Đứa nhỏ này...
Lâm Xuân Yến lắc đầu nói.
- Để cháu đỡ Lăng đại ca trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Dương đứng lên ôm Lăng Phong mang về phòng của y. Đặt y lên giường, đắp chăn lại, sau đó y đi ra rồi cười nói:
- Tối nay Lăng đại ca uống hơi nhiều.
- Tiêu Dương, tửu lượng của cháu rất cao đó. Cháu uống không ít hơn Phong Nhi, thế nhưng tới giờ sắc mặt vẫn chưa thay đổi.
Lâm Xuân Yến hỏi