Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 297: Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cô tư vấn cho tôi một chút, tôi muốn mua ít quà.

- Quà gì?

Tô Tiểu San thốt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương ngẫm nghĩ một hồi:

- Hai ngày nữa Đại tiểu thư sẽ về nhà. Tôi chuẩn bị ít quà mọn cho cha mẹ cô ấy. Dù sao quan hệ giữa cha mẹ với cô ấy dường như hơi có vấn đề, nên làm lành một chút.

Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Chỉ thế thôi à?

- Còn nữa.

Tiêu Dương tiện đà nói:

- Đêm nay có bạn mời tôi tới nhà ăn cơm, tôi cũng muốn chuẩn bị chút quà cho người lớn trong nhà người ta.

- Bạn gì thế?

Tô Tiểu San không nhịn được hỏi.

Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Tô Tiểu San, chốc lát mới vô cùng cẩn thận hỏi:

- Có vẻ cô rất lo lắng.

Mặt Tô Tiểu San đỏ bừng, hừ một tiếng:

- Tôi muốn hỏi cho rõ ràng để chọn quà giúp anh thôi.

Tiêu Dương lái thẳng xe tới một khu thương mại tương đối đông đúc của Minh Châu, chọn tới gần một giờ chiều mới đưa được một đống túi lớn nhỏ ra xe. Tô Tiểu San cũng đã cơn nghiện mua sắm, hài lòng nhìn thành công này của mình. Trong một đống túi lớn nhỏ, quà của Tiêu Dương chỉ chiếm một phần nhỏ, còn phần lớn là Tô Tiểu San mua cho mình.

- Tốt lắm, trở về thôi!

Trong nháy mắt khi Tô Tiểu San đưa chân vào xe, váy ngắn lộ một chút ra, khiến tâm lý Tiêu Dương sau một hồi làm phu khuân vác qua trưa cũng được an ủi vài phần, lái xe đưa Tô Tiểu San trở về.

- Hai ngày nay Hoàng Phi Ưng có trở lại làm phiền cô không?

Tiêu Dương thuận miệng hỏi.

- Nói cũng kỳ quái, không chỉ không có, hơn nữa tôi nghe mẹ tôi nói, từ đêm đó trở đi, Hoàng Phi Ưng cũng chưa quay về nhà, nói là tăng ca tại tập đoàn. Anh nói một tiến sĩ du học về lại có làm việc thế sao?

Tô Tiểu San nghi hoặc nói.

- Đúng ra không nên...

Tiêu Dương đang nói, đột nghiên ngừng bặt.

Trái tim Tô Tiểu San hơi đập mạnh, bật thốt lên:

- Anh hoài nghi có khả năng Hoàng Phi Ưng liên quan tới vụ án chế ma túy sao? Không thể nào. Hoàng Phi Ưng tuy lằng nhằng một chút nhưng lòng dạ gã cũng chưa đến mức thối nát như vậy.

Tiêu Dương trầm ngâm trong chốc lát, từ từ nói:

- Tôi lo lắng là gã bị người ta lợi dụng. Có lẽ từ Hoàng Phi Ưng có thể tìm được chứng cứ về tội ác của tập đoàn Hắc Sơn đấy.

- Tôi sẽ chú ý.

Tô Tiểu San gật đầu.

Đưa Tô Tiểu San trở về, Tiêu Dương liền gọi điện cho Bạch Khanh Thành, muốn hỏi về tiến triển của vụ án xưởng chế ma túy của tập đoàn Hắc Sơn. Tiêu Dương cũng không phải loại người thích ngồi chờ chết. Dù sao Trịnh Thu hận không thể khiến mình chết, vậy thì chi bằng thừa dịp gã không có thời gian đối phó mình, đâm cho gã một đao thật sâu đi.

Chẳng qua gọi điện mấy lần, Bạch Khanh Thành cũng không nhận điện thoại. Tiêu Dương nghi hoặc buông Đại tiểu thư, cũng không nghĩ nhiều, lái xe thẳng về trường.

Để quà của Quân Thiết Anh lại phòng bảo vệ xong, Tiêu Dương lái xe ra khỏi cửa trường Phục Đại.

Đã hẹn Lăng Ngư Nhạn chờ ở cửa, lúc này không ít sinh viên đã tan học, đám người cùng chào hỏi Tiêu Dương.

- Chào Tiêu đại gia!

- Tiêu soái ca, đêm nay có rảnh rỗi không?

Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ một bên nhìn mà hâm mộ và đố kỵ.

- Chậc chậc, anh Tiêu, đại ca giờ nổi tiếng trường Phục Đại rồi, còn hơn cả hoa hậu giảng đường đấy!

Lâm Tiểu Thảo than thở từ tận đáy lòng.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Cậu nói là nổi tiếng ấy à? Còn tràn đầy...

Lâm Tiểu Thảo ho khan vài tiếng, đột nhiên kéo cánh tay Tiêu Dương, hạ giọng nói:

- Anh Tiêu, còn nhớ chuyện buổi sáng nay không?

- Chuyện gì?

Đầu óc Tiêu Dương lúc này đúng là không kịp dùng.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc, âm thầm lấy từ ngăn kéo ra một cái túi nhựa màu đen, cười hề hề thần bí, mở ra, để lộ một số bức tranh mỹ nữ trần trụi, ánh mắt hút hồn khiến trai tân như Tiêu Dương đỏ bừng mặt, vội vàng dời tầm mắt đi:

- Tiểu thảo, cậu... Sao cậu lại có mấy thứ này.

Tiêu Dương bị ám ảnh với mấy thứ đồ chơi này. Nhớ lại lúc đầu, Bạch Tố Tâm đã từng uy hiếp trần trụi với hắn, còn dám xem mấy thứ này, cô ấy sẽ cắt “thằng nhỏ” của mình.

- Đàn ông đều có mà.

Vẻ mặt Lâm Tiểu Thảo chờ mong, cười đầy thâm ý nói:

- Anh Tiêu, còn nửa tiếng nữa là tôi đổi ca, đến lúc đó về phòng bảo vệ...

Lâm Tiểu Thảo nháy mắt với Tiêu Dương:

- Anh hiểu rồi đấy.

- Tính tôi một suất đi.

Tiểu Vũ hơi kích động tiến lại gần.

Lâm Tiểu Thảo khoác vai Tiểu Vũ:

- Đương nhiên rồi. Thứ tốt phải chia sẻ chứ.

Tiêu Dương thầm lau mồ hôi lạnh, lắc đầu:

- Các câu... Các cậu sao lại xem mấy thứ đó!

Hai người Lâm Tiểu Thảo ngây ra, nhìn Tiêu Dương khó hiểu.

Tiêu Dương trừng mắt nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm nghị, đột nhiên hạ giọng:

- Hay là... Muộn một chút hãy xem được không? Lát nữa tôi có việc rồi.

- ...

Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn Tiêu Dương đầy khinh bỉ.

- Khụ.

Tiêu Dương liếc mắt nhìn hai người, nghiêm mặt nói:

- Tôi chỉ muốn nghiên cứu ngôn ngữ Đảo quốc một chút thôi.

Lâm Tiểu Thảo ngầm hiểu, vội vàng gật đầu:

- Đúng, học tập nhiều hơn, tham quan học tập, xúc tiến trao đổi.

- Các người đang trao đổi gì đấy?

Một giọng nói trong trẻo như chim oanh vang lên ở cửa phòng bảo vệ của Tiêu Dương.

Xoay người nhìn lại, Lăng Ngư Nhạn mỉm cười đứng trước cửa, khuôn mặt điềm tĩnh mang theo chút tò mò nhìn mấy người.

- Không có gì.

Tiêu Dương vội vàng đi ra, cười ha hả nói:

- Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.

Nhìn Tiêu Dương và Lăng Ngư Nhạn rời khỏi cửa, lên xe rời đi...

- Thảo nào không rảnh...

Lâm Tiểu Thảo bừng tỉnh.

- Đáng tiếc thật. Nếu là tôi thì sẽ xem trước, sau đó học tập rồi thực hành luôn...

Tiểu Vũ chăm chú nói.

- Cậu biết cái gì!

Lâm Tiểu Thảo vỗ đầu Tiểu Vũ, nghiễm nhiên ra vẻ học vấn cao thâm, trầm giọng nói.

- Có một vĩ nhân từng nói, thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!

Tiếng Việt

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️