Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 295: Chẳng lẽ anh cũng hiểu được “á ma đa” không? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Tiểu Thảo cười cười.

- Anh hỏi thử các anh em phía dưới xem, có ai là không biết tiếng Đảo quốc chứ? Không sợ phải nói thật, hầu như ngày nào chúng tôi cũng nghe ngôn ngữ Đảo quốc.

Tiêu Dương thật không ngờ Lâm Tiểu Thảo lại chăm chỉ hiếu học như vậy, vội vàng lấy lá thư lục soát từ túi sát thủ Trường bào hôm qua ra, đưa cho Lâm Tiểu Thảo:

- Nào, cậu mau phiên dịch cho tôi xem thư này viết cái gì.

- Anh Tiêu, còn ghi lại cơ à!

Lâm Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, lập tức dựng ngón cái kính nể:

- Anh Tiêu thật là có tinh thần học hỏi, chúng tôi không thể sánh bằng được.

- Nịnh nọt ít thôi, mau nói xem.

Tiêu Dương thúc giục một tiếng. Hắn cảm thấy có lẽ trong thư này sẽ có một số thứ khiến mình hứng thú.

Lâm Tiểu Thảo mở thư ra, nhìn trên ngắm dưới vài lần, trong chốc lát liền nhíu mày.

- Sao thế?

Tiêu Dương hỏi.

- Anh Tiêu, anh chép ở bộ nào xuống thế, sao tôi đọc một chữ cũng không hiểu?

Lâm Tiểu Thảo nghi hoặc.

Khóe miệng Tiêu Dương giật liên hồi. Náo loạn một hồi, hóa ra là mời đúng đồ khoác loác. Trán hắn đầy gân xanh:

- Tiểu Thảo, rốt cục cậu có biết hay vờ vịt thế...

- Ngôn ngữ Đảo quốc này, đàn ông cũng phải biết vài câu mà.

Lâm Tiểu Thảo nói vẻ rất thản nhiên:

- Không tin tôi nói anh nghe.

Lâm Tiểu Thảo hắng giọng, ho khẽ hai tiếng, lập tức mở miệng nói:

- Kimochi! Kimochi! Thế nào?

Lâm Tiểu Thảo đắc ý xoay mặt hỏi.

Tiêu Dương trợn to hai mắt:

- Còn gì nữa?

- Anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo lắc đầu:

- Anh nói chúng ta học tập ngôn ngữ, đương nhiên là “bỏ cái gì, giữ cái gì” nhỉ?

- Là bỏ cặn bã, giữ tinh hoa.

- Đúng đúng.

Lâm Tiểu Thảo nói.

- Ngôn ngữ Đảo quốc này, tinh túy chỉ có ba chữ này, cũng là ba chữ thường dùng nhất, Kimochi!

- Ki...mô... Chi?

Tiêu Dương thử đọc lại.

- Hắc, anh Tiêu, anh hiểu rồi đấy.

Lâm Tiểu Thảo vỗ vỗ vai Tiêu Dương, sau đó đảo mắt nói:

- Nếu anh muốn học thì lúc nào rảnh rỗi tới phòng ngủ của đám bảo vệ chúng tôi, cam đoan là anh sẽ được lợi không nhỏ.

Lâm Tiểu Thảo hạ thấp giọng:

- Chúng tôi còn có không ít bản phim hiếm đấy...

Lâm Tiểu Thảo rời đi, còn lại Tiêu Dương không hiểu ra sao, nghi hoặc cúi đầu:

- Kimochi?

Nửa ngày sau, hắn bĩu môi. Lý trí nói cho Tiêu Dương biết, không thể tin hoàn toàn lời nói của thằng nhãi Lâm Tiểu Thảo này. Hắn nhìn đồng hồ, vội vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ, đi tới phòng ngủ 106 mua bữa sáng. Sáng nay Quân Thiết Anh không có giờ học. Khi Tiêu Dương đang vô cùng cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ 106, trong phòng chỉ có một mình Quân Thiết Anh.

- Anh đến rồi.

Mắt Quân Thiết Anh nhìn lên, hiện vẻ tươi cười, thảm lông màu trắng tinh khiết đặt trên hai chân, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngây thơ.

Tiêu Dương gật đầu, đặt bữa sáng trên mặt bàn, cầm lấy cuốn sách trong tay Quân Thiết Anh, mỉm cười đẩy cô tới trước bàn ăn:

- Đại tiểu thư, phải cho mắt nghỉ ngơi điều độ, ăn chút điểm tâm đi. À? Cái này là cái gì vậy?

Tiêu Dương tiện tay cầm tấm thiệp trên mặt bàn.

- Chỉ là mấy thiệp mời, mời tôi đi diễn xuất một chút...

Quân Thiết Anh nói.

- Không tồi.

Tiêu Dương cười gật đầu, thu hết thiệp mời trên mặt bàn.

- Đại tiểu thư, hay là tôi giữ cửa giúp cô nhé.

Quân Thiết Anh gật đầu.

- Còn hai ngày nữa, người nhà tôi sẽ tới đón tôi trở về.

Yên lặng một lúc, đột nhiên Quân Thiết Anh nói nhỏ.

Tiêu Dương ngẩn ra:

- Còn chưa tới mười một mà?

- Hai ngày sau là hội thao của trường, sau đó là tới quốc khánh. Cho nên cha tôi cho người tới đón tôi sớm một chút...

Đôi mắt Quân Thiết Anh không kìm được nổi sóng gợn. Như năm trước, cô không muốn về nhà nhưng chẳng qua lần này không chỉ có cảm giác chán ghét ngôi nhà lạnh như băng không có tình máu mủ kia mà còn cảm thấy có cảm giác không nỡ rời đi...

Tiêu Dương suy nghĩ một hồi, lại cười nói:

- Cũng tốt, Đại tiểu thư, tôi đã hứa với cô nhất định sẽ đi thủ đô đón cô. Có lẽ lúc cô trở về đã không cần ngồi xe lăn nữa rồi.

Nghe vậy, hai tay Quân Thiết Anh không kìm được run lên, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Tiêu Dương.

Mặt Tiêu Dương nở nụ cười tự tin:

- Thừa dịp mấy ngày nghỉ này, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm bảy thứ thuốc dẫn. Đến lúc đó pha chế luôn, nếu thuận lợi thì có thể cố gắng giúp cô lại đứng lên được!

Tiêu Dương hiểu rõ đây là chuyện Quân Thiết Anh vô cùng khát vọng, đồng thời cũng là mục tiêu Tiêu Dương đặt ra cho bản thân.

Nhà họ Quân bài xích mình, trong lòng Tiêu Dương hiểu rõ. Nhưng một ngày Đại tiểu thư không đứng lên, mình làm sao rời đi được?

Đôi mắt sáng nhìn hắn thật sâu, sau đó cúi đầu xuống ăn sáng. Khuôn mặt Tiêu Dương lộ một tia cười thoải mái dạt dào không ai hiểu.

Cả buổi sáng, Tiêu Dương và Quân Thiết Anh tán dóc, hơn nữa chọn một nhóm lời mời diễn xuất có thể suy nghĩ tới. Sau đó Tiêu Dương liền mang đám thiệp mời này đi, thẳng tới bãi đỗ xe của trường Phục Đại, liếc mắt lên phía nóc xe mới tinh, không khỏi cảm thấy đau tận da thịt. Tối qua sát thủ Trường bào đấm một đấm khiến hắn mất toi một tháng lương rồi.

Lái xe về phía trước, khoảng mười phút đồng hồ sau, tới trước một khu nhà ở, một bóng người thon thả gợi cảm xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Dương.

Phía dưới áo dài lộ một đôi chân trắng nõn, khiến kẻ khác nghĩ linh tinh. Mái tóc búi vội lộ chút rối bời, hai gò má kiều diễm, đôi mắt lóng lánh thỉnh thoảng nhìn xe cộ đi qua.

Két!

Tiêu Dương dừng xe trước người Tô Tiểu San, hạ cửa sổ xe, đồng thời mở cửa, cười rất nhỏ:

- Cô Tô, lên xe đi.

- Anh vội vã tìm tôi vậy làm gì?

Sau khi Tô Tiểu San lên xe, lập tức nghi hoặc hỏi. Bình thường thằng ranh này đều tránh mình như chuột thấy mèo, hôm nay lại chủ động hẹn mình ra.

- Hai việc.

Tiêu Dương nghiêng mặt nói:

- Thứ nhất, cô Tô, cô quen biết nhiều, có biết người nào biết tiếng Đảo quốc không?

Nghe vậy, Tô Tiểu San hơi ngây ra:

- Anh hỏi chuyện này làm gì?

- Tóm lại là có việc gấp cần đến.

Khuyên mặt xinh xắn của Tô Tiểu San lộ nụ cười mang vài phần tự tin.

- Vậy thì anh hỏi đúng người rồi. Tiểu thư đây biết.

Tiêu Dương ngẩn ra.

Nửa ngày sau, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn Tô Tiểu San, vô cùng cẩn thận dò hỏi:

- Không phải cô cũng chỉ biết mỗi Kimochi đấy chứ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️