Bóng dáng Tiêu Dương biến mất hồi lâu, Mai Bộ Tướng vẫn đứng một chỗ, thừ người ra nhìn bóng lưng Tiêu Dương biến mất.
Một lúc lâu sau...
Một tiếng cảm khái vang lên.
- Cao thật!
Gió núi thổi ù ù, cát bay đá chạy không còn, trên bãi tha ma, bóng cây lắc lư, âm khí dầy đặc. Mai Bộ Tướng sởn gai ốc một cái, sau đó cũng bước nhanh rời đi.
Đêm yên tĩnh lặng yên trôi qua...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Minh Châu có mưa phùn lất phất. Không khí có thêm một tầng khí lạnh lờ mờ.
Dưới phòng ngủ tòa nhà anh, không ít nữ sinh viên trẻ trung xinh đẹp đang che ô đi đến lớp. Cửa phòng bảo vệ vẫn đóng chặt. Bận rộn cả một đêm, giờ phút này Tiêu Dương đang cuộn trong ổ chăn ngủ say.
Bỗng nhiên.
Tiếng chuông ngắn ngủi trong trẻo khiến Tiêu Dương bừng tỉnh từ trong mộng đẹp.
Mở hai mắt mông lung, lục điện thoại di động ở đầu giường, mở ra nhìn lướt qua, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
- Tôi đang ở sân bay. Cám ơn anh đã mang tới cho tôi một ngày rất đặc biệt. Có duyên sẽ gặp lại. Ngưng Quân.
Cười khẽ, Tiêu Dương tiện tay trả lời bốn chữ:
- Thuận buồm xuôi gió.
Vừa mới buông điện thoại xuống, Tiêu Dương cảm thấy có tiếng động rất nhỏ phát ra từ cửa sổ.
Giương mắt nhìn lại, hắn cười cười:
- Cô Lăng, chào buổi sớm.
Ngày nào cũng kiên trì mang bữa sáng cho Tiêu Dương, lúc này lại bị bắt quả tang, Lăng Ngư Nhạn cảm thấy mặt đỏ lên, “sớm“.
Tiêu Dương đứng dậy mở cửa:
- Bên ngoài đang mưa, vào trong ngồi đi.
Tóc Lăng Ngư Nhạn hơi ẩm ướt, mặc một bộ quần áo bình dị, cho dù là đỏ mặt nhưng cũng khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác thoải mái bình tĩnh, giống như trước mắt là một khối ngọc thô chưa được điêu khắc, khiến kẻ khác ngắm nhìn mà vui mắt, lại giống như ngắm một gốc hoa trà, càng nhìn càng thấy đẹp.
Tiêu Dương rót một chén nước ấm cho Lăng Ngư Nhạn.
- Sức của của bác gái tốt chưa?
- Ừ.
Lăng Ngư Nhạn gật đầu, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười hạnh phúc. Chuyện mẹ tỉnh lại đối với Lăng Ngư Nhạn mà nói quả thực là chuyện kích động, phấn chấn nhất đời.
- Bệnh nặng mới khỏi, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng.
Tiêu Dương nói:
- Đã có khả năng tỉnh lại, tiền trên thẻ có dùng hết cũng được.
Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn lộ vẻ cảm kích nhìn Tiêu Dương, chẳng qua cũng không nói ra miệng. Bởi cô biết Tiêu Dương không thích nghe vậy. Khẽ cắn môi, Lăng Ngư Nhạn vài lần muốn nói lại thôi, có chút cảm giác không nói nên lời.
- Có chuyện gì thế?
Tiêu Dương chú ý tới vẻ mặt của Lăng Ngư Nhạn.
- Không có gì.
Lăng Ngư Nhạn túm góc áo theo tiềm thức, khẽ cười nói:
- Mẹ nói... Không biết bao giờ anh có thời gian, mẹ muốn tự mình làm cơm mời anh.
Nghe vậy, Tiêu Dương lập tức cười ha hả, cũng không khách sáo:
- Lúc nào tôi cũng có thời gian.
- Hay tối nay nhé?
Lăng Ngư Nhạn thốt lên.
- Được, không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu, đứng lên, đột ngột như nhớ ra điều gì:
- Đúng rồi, cô Lăng, tôi hỏi cô, cô có biết ai biết tiếng Đảo quốc không?
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu:
- Trong trường dù có chương trình học này nhưng các bạn học của em chưa học bao giờ. Hay anh đi hỏi cô Tô đi? Có lẽ cô ấy biết.
Mặc dù trong lòng Lăng Ngư Nhạn hơi tò mò, chẳng qua cuối cùng cũng không hỏi tại sao Tiêu Dương lại muốn tìm người biết tiếng Đảo quốc.
Tán dóc vài câu, thấy mưa đã hơi ngớt, Lăng Ngư Nhạn lại có tiết học buổi sáng nên liền rời đi trước.
Tiêu Dương rửa mặt xong, mang ghế ra ngồi ngoài cửa phòng bảo vệ, thoải mái hưởng thụ bữa sáng của mình...
- Anh Tiêu.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lâm Tiểu Thảo bước nhanh tới, có vẻ không thể chờ đợi mà hỏi thăm:
- Có không hả? Có không hả?
Tiêu Dương nghi hoặc khó hiểu:
- Có cái gì chứ?
- Chữ ký của Thủy Ngưng Quân ấy!
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc nói:
- Anh Tiêu, nghe mấy anh em có trách nhiệm tối qua nói, anh sau khi đưa Thủy Ngưng Quân rời khỏi đây, tới gần hai giờ đêm mới về trường học mà.
Lâm Tiểu Thảo nhìn Tiêu Dương đầy ý vị. Gã cũng có đủ không gian để ảo tưởng Tiêu Dương làm gì trong khoảng thời gian này.
- Ấy...
Tiêu Dương nói:
- Đúng là quên không xin chữ ký.
- Không thể nào!
Lâm Tiểu Thảo thất vọng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nở nụ cười:
- Tôi hiểu tôi hiểu. Khi đó thì còn nghĩ gì đến ký tên nữa chứ.
Một luồng hơi thở hèn mọn, bỉ ổi mạnh mẽ ập tới.
Tiêu Dương không khỏi sởn da gà, bĩu môi nói:
- Xem ra trong thời gian này, cậu đi gặp Lan Thúc kia không ít nhỉ.
- Sao anh lại biết?
Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.
- ...
Tiêu Dương ăn hết bữa sáng yêu thương trong tay xong, giương mắt đảo qua nhìn Lâm Tiểu Thảo, thuận miệng hỏi:
- Tiểu Thảo à, cậu có biết người nào biết tiếng Đảo quốc không?
- Cái gì?
Lâm Tiểu Thảo ngây ra, nửa ngày sau mới cười cười đầy ẩn ý:
- Anh Tiêu, trải qua thực tế mới biết tri thức của mình thiếu thốn tới đâu, muốn học tập bổ sung tri thức sao?
Tiêu Dương bị nói cho chẳng hiểu ra sao, nửa ngày sau mới nghi hoặc hỏi thăm.
- Có ý gì chứ?
Lâm Tiểu Thảo ôm bả vai Tiêu Dương, cười hắc hắc:
- Anh Tiêu, mọi người đều là người trong nghề, đừng giả vờ nữa. Muốn biết tiếng Đảo quốc là thứ yếu, học ít tư thế mới mới là chủ yếu phải không!
Trong đầu Tiêu Dương mơ hồ, hoàn toàn mờ mịt rồi.
- Tôi chỉ muốn biết có ai biết tiếng Đảo quốc không thôi.
Lâm Tiểu Thảo liếc Tiêu Dương, vỗ ngực lớn nói:
- Tôi biết mà.
- Thật không?
Tiêu Dương hơi giật mình. Không ngờ ngay cả Lăng Ngư Nhạn còn không biết mà cái tên ngốc như Lâm Tiểu Thảo này lại biết tiếng Đảo quốc, thật sự là khiến Tiêu Dương bất ngờ. Thấy Lâm Tiểu Thảo gật đầu chắc nịch, Tiêu Dương lập tức vui vẻ:
- Thật đúng là đi mòn giầy sắt không tìm thấy, chẳng tốn công phu lại tới tay. Tiểu Thảo, cậu biết tiếng Đảo quốc là tốt rồi.
- Chuyện này khó khăn lắm.