Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 293: Tôi muốn khiêm nhường! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chẳng qua có thể chết dưới Nhất Dương Chỉ của tôi, xem ra ông sống cũng không uổng rồi.

Tiêu Dương giương mắt nhìn Mai Bộ Tướng:

- Ai...

- Đừng chỉ tôi!

Hai chân Mai Bộ Tướng mềm nhũn, nhìn Tiêu Dương chỉ tới, lập tức toàn thân run lên, run giọng nói.

- Yên tâm đi, tôi không phát công sẽ không cướp cò đâu.

Tiêu Dương cười dài nhìn Mai Bộ Tướng, nói:

- Anh đi lục soát tên sát thủ này một chút, xem có gì giá trị không.

Mai Bộ Tướng vội vàng gật đầu như bổ củi, lập tức ngồi xuống lục soát thi thể của sát thủ Trường bào.

Trong chớp mắt này, Tiêu Dương thầm lau mồ hôi lạnh, vội vàng nhặt khẩu súng lục vừa ném xuống mặt đất lên, dắt ở bên hông, cười hắc hắc. Thời khắc mấu chốt, uy lực của công nghệ cao thực sự khá tốt đấy.

Hóa ra Nhất Dương Chỉ của thằng nhãi Tiêu Dương này chính là phát ra từ khẩu súng lục.

Thảo nào sát thủ Trường bào chết cũng không nhắm mắt.

Không thể cam lòng được!

Nói cái gì là hận nhất người ta ra vẻ, trên thực tế không bỏ qua một cơ hội ra vẻ nào hết.

Đồ vô sỉ!

- Hả?

Đột nhiên Mai Bộ Tướng kinh ngạc kêu.

- Có phát hiện gì thế?

Tiêu Dương đi tới, tay phải đặt lên vai Mai Bộ Tướng theo tiềm thức. Trong nháy mắt này, Mai Bộ Tướng sợ run, mặt trắng bệch, toàn thân căng thẳng.

- ...

Tiêu Dương nhìn Mai Bộ Tướng một cái, lập tức buông tay.

Thực lực của sát thủ Trường bào lưu lại dấu ấn quá sâu trong nội tâm Mai Bộ Tướng. Nhân vật nổi danh một cõi như thế mà lại chết trên bãi tha ma đường Bất Quy, có thể tưởng tượng người giết sát thủ Trường bào mạnh mẽ tới đâu! Nhất là Mai Bộ Tướng tận mắt thấy một chỉ của Tiêu Dương, một tiếng nổ vang lên, sát thủ Trường bào liền ngã lăn ra đất...

Rung động trong nội tâm gã căn bản rất khó có thể bình phục lại.

Chỉ chốc lát, gã mới từ từ nói:

- Trừ một đống Hắc thiếp này ra thì chỉ còn lại một phong thư thôi.

Tiêu Dương nhận hai thứ đồ vật, trầm ngâm một hồi, vất Hắc thiếp sang một bên, lập tức mở thư, nhìn lướt qua, nửa ngày sau mới chậm chạp gật đầu.

- Trong thư viết gì thế?

Mai Bộ Tướng tò mò hỏi.

- Tôi đọc không hiểu.

Tiêu Dương đưa thư cho Mai Bộ Tướng.

Mai Bộ Tướng ngẩn ra:

- Vừa rồi cậu còn gật đầu...

- Gật đầu xác định tôi không biết thứ tiếng này.

- ...

Mai Bộ Tướng nhận thư đọc vài lần, đồng tử đột ngột co rụt lại, trong chốc lát cũng gật đầu.

- Viết gì thế?

Tiêu Dương hỏi.

Mai Bộ Tướng trả lại thư cho Tiêu Dương:

- Tôi đọc cũng không hiểu.

- ...

- Đây là chữ Đảo quốc, phải tìm người biết tiếng Đảo quốc phiên dịch mới được.

Mai Bộ Tướng giải thích một câu.

Tiêu Dương gật đầu nhận thư.

- Thế... Thi thể của sát thủ Trường bào này xử lý thế nào?

Mai Bộ Tướng hỏi.

- Đây là bãi tha ma, đào luôn hố chôn lão đi.

Tiêu Dương phất tay, nhìn thoáng qua sát thủ Trường bào chết không nhắm mắt kia, không khỏi chắp tay ngửa mặt lên trời, ánh mắt sâu sắc như bầu trời đêm, chốc lát lại thở dài cảm thán, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Tôi vẫn muốn khiêm nhường.

Tiêu Dương vừa thở dài vừa lắc đầu:

- Bất đắc dĩ, kẻ địch ép tôi quá!

Mai Bộ Tướng vừa đào hố vừa gật đầu như gà mổ thóc:

- Đây là sát thủ Trường bào tự tìm đường chết thôi.

- Tôi không hy vọng tin lão chết bị truyền ra.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói.

- Tôi hiểu rồi.

Giờ phút này sát thủ Trường bào đã chết, Mai Bộ Tướng cảm thấy thả lỏng chưa từng có. Hơn nữa gã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Dương. Cao nhân luôn không hy vọng người khác biết hắn là cao nhân. Mai Bộ Tướng nhìn Tiêu Dương với ánh mắt lộ vẻ “tôi hiểu“.

- Sát thủ Trường bào, nói vậy gia tộc Cát Điền đã phát ra sát thủ cực mạnh ám sát Ngưng Quân rồi. Chỉ cần tin y chết một ngày chưa bị tiết lộ, gia tộc Cát Điền sẽ không phái sát thủ mạnh hơn tới ám sát Ngưng Quân.

Tiêu Dương từ tốn nói:

- Sau này các người cần phòng bị. Chỉ là một đám sát thủ tổ chức ám hại, tôi nghĩ đối với các người cũng không phải là vấn đề đâu.

Mai Bộ Tướng ném thi thể của sát thủ Trường bào vào hố, trầm giọng nói:

- Tai họa ngầm lớn nhất đã bị diệt trừ, còn lại tất nhiên không cần sợ hãi.

- Đừng ném thứ này đi...

Tiêu Dương cầm đống Hắc thiếp mà Mai Bộ Tướng chuẩn bị ném đi, cười rất nhỏ:

- Tôi giữ lại thứ đồ chơi này, có lẽ có chỗ dùng một chút.

Mai Bộ Tướng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng lấp hố xong, lại đi tìm ít cây cỏ, đá vụn phủ lên, hoàn thành rồi liền phủi tro bụi trên người, giương mắt cười:

- Trên đời ai lại ngờ sát thủ Trường bào mà vô số người nghe tên đã vỡ mật lại an nghỉ ở đây chứ.

- Người vẫn luôn phải chết, chẳng qua...

Tiêu Dương cất bước trở về, đột nhiên ngừng chân, giương mắt nhìn trời cao sâu thẳm, chắp tay mà đứng, lưu lại bóng lưng cao vút trong lòng Mai Bộ Tướng.

- Tôi vẫn luôn muốn khiêm nhường.

- Tôi hiểu, tôi hiểu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️