Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 292: Tôi muốn khiêm nhường! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Kẻ khác không biết nên khóc hay nên cười trước cảnh này!

Vốn tưởng Tiêu Dương muốn dồn sức đánh một hồi, hơn nữa thằng ranh này còn lộ vẻ cảm khái vì ông đây chưa thèm dùng hết sức đã nhiều năm, thoáng cái đã dọa sát thủ Trường bào. Xuất phát từ sự cẩn thận, lão không đón đỡ một đòn ảo của Tiêu Dương, kết quả là cho Tiêu Dương có cơ hội cất bước bỏ chạy.

Giờ phút này sát thủ Trường bào tức giận tới sắp hộc máu rồi!

Thời khắc thần thánh cao thủ quyết chiến, không ngờ bị thằng nhãi thủ đoạn không biết xấu hổ của thằng nhãi này phá hủy rồi!

- Mày... Không xứng là một võ giả! Làm ô nhục danh dự võ giả!

Giờ phút này sát thủ Trường bào hận không thể nói lý với Tiêu Dương, trường bào màu đen càng không ngừng nhoáng lên. Chẳng qua bóng dáng kia cũng không dừng lại chút nào, thoáng một cái liền hóa thành một ngôi sao chổi, bay nhanh đi.

- Mày không chạy thoát được đâu.

Giờ phút này sát thủ Trường bào đã hận không thể băm thây Tiêu Dương thành vạn mảnh!

Xa xa, Mai Bộ Tướng vẫn ẩn nấp ven đường há hốc mồm, cả người như hóa đá bất động, tròng mắt cũng sắp lồi ra.

Nội tâm gã không thừa nhận nổi kết quả của một đòn công kích này.

Vốn tưởng rằng Tiêu Dương thua, trái tim Mai Bộ Tướng nặng nề tới cực điểm, lo lắng đề phòng, chỉ hận mình không thể giúp được gì! Nhưng mà Tiêu Dương ra vẻ cao thâm khó lường, nói mình sắp dùng hết sức, nhất thời Mai Bộ Tướng vui mừng sợ hãi, suýt nữa không nhịn được hô lên một tiếng, mắt đã vui tới nở hoa. Hóa ra thằng ranh này cũng còn dấu nghề. Điều này nói kết quả chiến đấu còn chưa rõ, Tiêu Dương vẫn có thể đánh tiếp!

Lập tức Mai Bộ Tướng nghển cổ, chuẩn bị thưởng thức thực lực chính thức của Tiêu Dương. Mà cảnh tiếp theo trực tiếp khiến trái tim Mai Bộ Tướng rơi xuống đáy vực rồi.

Dở khóc dở cười!

Hóa ra thằng ranh này giả vờ!

Một lúc lâu sau.

Khuôn mặt cứng ngắc của Mai Bộ Tướng mới giật giật vài cái, tỉnh táo lại, nhìn về hướng hai người biến mất, chần chừ một chút, vô cùng cẩn thận đi tới...

- Mày chạy không thoát được đâu!

Nhìn về bóng người càng ngày càng gần phía trước, đôi mắt sát thủ Trường bào lóe lên sát ý, bước chân dẫm qua bãi tha ma phía dưới, cười lạnh dữ tợn:

- Chỗ này đúng là một nơi tốt để chết đi đấy.

- Lão già kia, lão đừng ép tôi!

Tiêu Dương lớn tiếng nói

Sát thủ Trường bào đã được biết khả năng khoác loác của Tiêu Dương, lúc này cười lạnh:

- Có bản lĩnh gì thì cứ việc thể hiện ra hết đi!

- Hừ hừ! Nhất Dương Chỉ!

Đột nhiên bóng Tiêu Dương đang di chuyển nhanh liền dừng lại, xoay người giơ tay lên.

Vù!

- Nhất Dương Chỉ?

Tâm thần sát thủ Trường bào chấn động, nghiêng người theo tiềm thức. Cạch, một khối đá nhỏ rơi xuống một địa phương cách đó không xa.

- Thằng khốn!

Toàn thân sát thủ Trường bào run rẩy kịch liệt. Không ngờ mình lại bị lừa một lần nữa!

Lão chưa gặp Nhất Dương Chỉ bao giờ nhưng cái tên này quá vang dội rồi, sát thủ Trường bào vừa rồi mới né tránh theo tiềm thức.

Giương mắt nhìn lại, bóng dáng Tiêu Dương đã lại cách xa một đoạn...

- Tao muốn băm mày thành vạn mảnh!

Đôi đồng tử màu lam của sát thủ Trường bào giờ phút này cũng đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Dương.

- Này! Lão thật sự không sợ chết à.

Tiêu Dương vừa chạy vừa hét lớn.

- Tôi nói cho lão biết, một khi uy lực Nhất Dương Chỉ của tôi thể hiện ra thì lão chết cũng đừng có khóc đấy!

Bên tai không ngừng vang lên tiếng thằng nhãi Tiêu Dương này, chẳng qua sát thủ Trường bào căn bản không để ý tới hắn nữa, tăng nhanh tốc độ, vọt về phía trước như sao băng, càng ngày càng tới gần...

- Nhất Dương Chỉ!

Đột nhiên Tiêu Dương quay người lại.

Cạch!

Sát thủ Trường bào bắt hòn đá bay tới, bóp nát bấy, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tiêu Dương tới gần...

- Xấu hổ quá, lại thất bại rồi.

Tiêu Dương cười khan một tiếng, thấy sát thủ Trường bào ép tới, lập tức hô to oa oa, xoay người chạy đi như chớp.

- Chết đi!!

Đôi mắt sát thủ Trường bào nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương hầu như đã ở trước mặt mình, sát ý trong mắt phát ra càng nồng nặc. Lão tự tin chỉ cần Tiêu Dương dừng lại một tích tắc nữa là lập tức sẽ có thể đánh gục hắn trong tay!

- Nhất Dương Chỉ!

Tiêu Dương lại xoay người lần nữa...

Khuôn mặt sát thủ Trường bào lộ ý cười dào dạt...

Rầm!

Một tiếng động vang lên phá tan màn đêm tối!

Hình ảnh thoáng dừng lại một chút!

Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh lùng, ngón trỏ chỉ về phía trước, vẻ mặt lạnh như băng. Ngón tay thoi dài chỉ tới, thân thể thẳng tắp, ánh mắt như đao, bình tĩnh nhìn về phía trước...

Cách đó không tới ba mét, mặc trường bào trong gió đêm hiu quạnh, ở mi tâm bất ngờ xuất hiện một lỗ thủng đầy máu!

Máu tươi rơi xuống liên tục, trong nháy mắt trước khi chết, ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.

Lão không tin không ngờ mình lại chết như vậy, hơn nữa còn chết đột ngột đến thế!

Ầm!

Bóng người nặng nề ngã ngửa về phía sau, không còn chút hơi thở.

Trong tích tắc này, Mai Bộ Tướng cũng tới gần, thấy cảnh này, trong nháy mắt sợ ngây người...

Trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm về phía trước, một bóng người cực kỳ tự nhiên, duỗi ngón tay ra, vô hình đoạt mạng người ta!

Hình tượng của Tiêu Dương lúc này trong lòng Mai Bộ Tướng phút chốc đã đạt tới địa vị được người ta ngưỡng mộ không thể nói nổi rồi.

Một ngón tay vươn ra, Trường bào mất mạng!

Thực lực như vậy mạnh mẽ tới đâu chứ! Quả thực là không ai bằng!

Mai Bộ Tướng đứng sững lại như hóa đá, nhìn ngón tay Tiêu Dương, trong chốc lát không khỏi rùng mình một cái.

Cao nhân!

Đây mới đúng là cao nhân ẩn dấu chứ!

Trên đường chạy tới, Mai Bộ Tướng mơ hồ nghe thấy ba chữ Nhất Dương Chỉ.

- Hóa ra trên đời có tồn tại võ công tuyệt thế như Nhất Dương Chỉ thật!

Đêm nay coi như Mai Bộ Tướng đã được mở rộng tầm mắt, vô cùng cẩn thận đi tới. Chẳng qua theo tiềm thức, gã vẫn né tránh hướng Tiêu Dương chỉ tới, sợ đầu mình tự dưng cũng có thêm một lỗ máu.

- Tôi đã nói là đừng có ép tôi mà.

Khi Mai Bộ Tướng tới gần, Tiêu Dương cảm thán một tiếng, lắc đầu:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️