- Khặc khặc! Cậu bị đánh choáng váng rồi à?
Sát thủ Trường bào cười không chút kiêng nể:
- Khiêm tốn, vương giả cũng không cần khiêm tốn! Hiểu chưa? Đồ ngu xuẩn!
- Nghe giọng điệu của ông...
Tiêu Dương cười nghiền ngẫm:
- Giống như đang ra vẻ ta đây
- Nhưng ông có biết không...
Tiêu Dương nhìn sát thủ Trường bào chăm chú.
- Ông đây ghét nhất là mấy thằng ra vẻ ta đây!
Rầm!
Hai chân đạp mạnh, bóng người vọt lên giống như cánh hạc, chỉ thoáng cái đã biến mất trong hư không.
- Hả?
Sát thủ Trường bào lùi lại theo tiềm thức, đồng thời giương mắt nhìn lên phía trên.
Vù!
Một tia sáng bạc hạ xuống!
- Chút tài mọn!
Sát thủ Trường bào chỉ thoáng xoay người bước sang, đồng thời đưa tay vào trong trường bào lục lọi, xoạt một tiếng, một luồng sáng lạnh sắc bén liền xuất hiện trong đêm đen.
Loan đao màu tím xuất hiện trong tay sát thủ Trường bào, hơn nữa vung lên phía trên một cái, vừa vặn đón một đòn nặng nề từ trên xuống của Tiêu Dương.
Coong!
Tiếng va chạm chói tai vang lên. Bóng dáng Tiêu Dương mượn lực nhảy về phía sau, hai chân trong khoảng khắc giống như hóa thành hai cây côn thép sắc bén, đánh thẳng về sau gáy sát thủ Trường bào.
Một tiếng hét lớn vang lên!
Đầu sát thủ Trường bào nghiêng về một bên trong nháy mắt, đồng thời người quay cuồng giống như cối xay gió, chuyển động mấy mét, khó khăn lắm mới tránh được một đòn này của Tiêu Dương. Loan đao trong tay lão hóa thành những quầng sáng màu tím, mũi chân điểm một cái, nhảy lên trong nháy mắt. Quầng sáng màu tím mang theo ánh sáng lạnh bao phủ lấy Tiêu Dương.
- Hừ!
Trong bóng đêm, tay Tiêu Dương cầm dao găm, người nhảy lên cao. Trong tích tắc này, lại có một luồng sáng bạc lóe lên trong mắt rồi biến mất. Sát khí trong mắt Tiêu Dương cũng bắt đầu bùng lên, dao găm trong tay vẽ ra từng cơn sóng bạc, va chạm với quầng sáng tím của đối phương.
Keng keng keng keng!
Tiếng va chạm trong trẻo vang vọng, phát ra dồn dập trong đêm tối tại đường Bất Quy. Hầu như không có nửa điểm ngừng lại, thể lực hai người dường như vô tận, liên tục công kích như sóng thủy triều.
Tiêu Dương vẫn bị sát thủ Trường bào áp chế từ trước bỗng bộc phát năng lực chiến đấu mạnh mẽ trong thời gian ngắn, cảnh tượng này khiến Mai Bộ Tướng trốn một bên cũng sợ ngây người, trợn mắt há mồm nhìn tiếng va chạm càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn dập. Trái tim Mai Bộ Tướng không khỏi đập thình thịch, đồng thời cũng thầm lau một giọt mồ hôi lạnh.
- Thực lực của sát thủ Trường bào quả nhiên là danh bất hư truyền!
Đồng tử Mai Bộ Tướng lóe lên vẻ e ngại sâu sắc, còn cả sự khiếp sợ.
- Nhưng vị bảo vệ của trường Phục Đại Tiêu Dương này không ngờ lại có thực lực mạnh mẽ tới vậy, dưới công kích ác liệt như vậy của sát thủ Trường bào mà không hề bị tổn thương, ngược lại còn sức đánh trả!
- Quả mạnh mẽ rồi! Rốt cục vị Tiêu Dương này có lai lịch thế nào?
Mai Bộ Tướng âm thầm kinh hãi, không tin một người bảo vệ bình thường lại có thực lực mạnh tới vậy. Đồng thời Mai Bộ Tướng cũng âm thầm cảm thấy may mắn:
- Nếu sát thủ Trường bào ra tay với tiểu thư trước thì bằng vào hai anh em nhà mình, sợ rằng căn bản chẳng có tác dụng gì.
Mai Bộ Tướng nắm chặt nắm tay. Ngay lúc này gã căn bản không nhận ra được ai trong Tiêu Dương và sát thủ Trường bào đang chiếm thế thắng, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, hy vọng Tiêu Dương có thể chiến thắng sát thủ Trường bào!
- Nhất định phải thắng đó!
Trái tim Mai Bộ Tướng đã lên tới cổ, nhìn cảnh tượng phía trước không chớp mắt.
- Lại nói, làm sao thực lực của Tiêu Dương lại thoáng cái tăng vọt như vậy?
Trong đầu Mai Bộ Tướng lóe lên chút nghi hoặc, suy tư một hồi cũng chỉ nhớ ra một câu nói...
Ông đây ghét nhất là mấy thằng ra vẻ ta đây!
Đồng tử Mai Bộ Tướng mở to vài phần. Chẳng lẽ do sát thủ Trường bào ra vẻ trước mặt hắn nên thằng ranh này mới khó chịu, bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy?
Mặc dù cảm thấy thật khó tin nhưng giờ phút này Mai Bộ Tướng cũng không ngừng nói thầm với bản thân.
- Đừng ra vẻ, đừng ra vẻ. Ra vẻ sẽ bị sét đánh.
- Ha ha!
Giờ phút này, một giọng cười điên cuồng làm cho trái tim Mai Bộ Tướng rơi xuống đáy cốc...
- Là giọng sát thủ Trường bào!
Sắc mặt Mai Bộ Tướng lập tức âm trầm khó tả, đồng thời trái tim cũng nặng nề hẳn.
Nghe tiếng phân thắng bại rồi!
Hôm nay sát thủ Trường bào cười lớn tiếng như vậy, thế không phải rõ rồi sao. Lúc này lão chiếm thế thắng rồi.
- Ông đây ra vẻ thì đã sao? Ông đây có vốn liếng này!
Dường như sát thủ Trường bào cũng bị Tiêu Dương khơi dậy sự ngạo mạn trong lòng, vừa cười vừa ra tay nhanh như gió, đột nhiên khí thế được kéo lên mấy phần.
- Cậu ra hết sức rồi, nhưng ông đây mới chỉ dùng tới bảy phần thực lực thôi!
Giờ phút này sát thủ Trường bào như nắm chặt thắng lợi, trêu tức Tiêu Dương.
- Đã nói rồi... Đừng ra vẻ nữa.
Dao găm trong tay Tiêu Dương vẽ về phía trước một cái, bóng người phút chốc lui lại phía sau vài bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn sát thủ Trường bào, khóe miệng hơi mấp máy:
- Đại gia đây rất khó chịu.
Sát thủ Trường bào liếm loan đao trong tay, cười nanh ác:
- Tôi sẽ cho cậu đi gặp Phật tổ của các người sớm thôi.
Tiêu Dương lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Tôi khó chịu... Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
- Ông dùng bẩy phần thực lực...
Tiêu Dương nhìn sát thủ Trường bào chăm chú, đột nhiên cười đến cực kỳ quỷ dị, khiến ngay cả sát thủ Trường bào cũng phải chấn động âm thần, ánh mắt lập tức đề cao cảnh giác, đồng thời thần kinh cũng bị kéo căng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Xoảng....
Tiêu Dương ném thanh dao găm cầm trên tay xuống đất, tay chân duỗi ra một chút, vẻ mặt tươi cười, nói thản nhiên:
- Mà tôi... Lại chưa.
- Ông rất vinh hạnh trở thành người đầu tiên ép tôi phải dùng hết sức.
Bóng dáng Tiêu Dương chậm rãi đi lên hai bước rồi ngừng lại, khuôn mặt ra vẻ cao thâm khó lường, từ tốn nói:
- Đi gặp Thượng đế của các người, nói cho y biết, người giết ông là Viêm Hoàng, Tiêu Dương!!
Hét lớn một tiếng!
Sát thủ Trường bào đột nhiên căng thẳng, bước chân lui về phía sau vài bước theo tiềm thức.
- Xem chiêu!
Một loạt cát đá bao phủ tới...
Bộp bộp bộp!
Sát thủ Trường bào không biết Tiêu Dương dùng hết sức sẽ có uy lực thế nào, nhất thời lựa chọn cẩn thận lùi về phía sau trốn tránh. Chẳng qua chỉ thấy cát đá dừng lại ở không xa, lập tức cười khinh miệt:
- Chẳng có gì mà... Khốn kiếp! Đừng chạy!!
Phía trước, vốn Tiêu Dương đứng cách đó không xa đã chỉ còn lại một bóng lưng rất nhỏ...
- Không chạy mới là kẻ ngu!