Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 290: Ông đây ghét nhất là mấy thằng ra vẻ ta đây! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Gió đêm hiu quạnh!

Đường Bất Quy, ngọn đèn u tối, gió lạnh vô cùng.

Ở giữa đường, một chiếc xe Chery màu đỏ dừng trên con đường đầy ổ gà ổ trâu, trông rất bắt mắt.

Bên trong xe có một người, trên nóc xe có một người.

Dường như hình ảnh dừng lại, không ai nhúc nhích cả.

Mặc cho gió lạnh quất tới, tiếng trường bào bị gió phất phần phật, người trên nóc xe vẫn bất động. Tiêu Dương bên trong xe cầm tăm xỉa răng xỉa nhẹ, khuôn mặt lộ ý cười như có như không, lẩm bẩm:

- Kẻ thấy Hắc thiếp, chết! Kẻ nhục Hắc thiếp, chết! Kẻ hủy Hắc thêm, chết!

- Xem ra chủ nhân của Hắc thiếp này đúng là có chút bản lĩnh.

Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại, lại cười nói:

- Thế nào? Còn chưa ra tay? Ông theo chúng ta một đêm, chẳng phải đây chính là cơ hội anh nên ra tay sao?

Gió lớn thổi qua trường bào càng tung bay. Chỉ trong chốc lát, giọng tiếng Trung cứng ngắc vang lên:

- Người thanh niên, sự tự tin của cậu còn lớn hơn tôi nghĩ.

Nói chuyện cách nhau một cái mui xe, nếu để người ta thấy thì chắc cũng coi như được mở rộng tầm mắt rồi.

- Người có thực lực vẫn luôn tự tin một chút.

Tiêu Dương cũng chẳng khiêm nhường, tay cầm tăm xỉa răng ném sang một bên:

- Tôi còn tưởng có lý lịch thế nào, hóa ra là một người nước ngoài! Ông có biết đây là đây không?

- Viêm Hoàng.

Giọng nói kiêu ngạo vang lên:

- Thế thì làm gì được tôi?

- Quả thật là Viêm Hoàng.

Tiêu Dương tắt đèn xe, đồng thời lạnh nhạt nói:

- Cụ thể mà nói, con đường nào có một cái tên rất đáng yêu, gọi là ... Đường Bất Quy!

- Từ thời khắc xé tan Hắc thiếp, nhất định cậu sẽ phải chết rồi!

- Tôi khinh!

Tiêu Dương bĩu môi, nhìn về phía đỉnh đầu.

- Giả vờ cao thâm gì chứ, không phải là một tên đao phủ lấy tiền của người để lo việc cho người thôi sao! Hắc thiếp của ông xuất hiện trước mặt đại gia đây, đại gia còn ngại nó làm hỏng cảnh đẹp đấy! Tôi bảo cho ông biết, tự dưng nhuộm nó thành màu đen, còn vẽ cái hình xấu hoắc như thế...

Ầm!!

Một tiếng nổ vang lên!

Bóng dáng Tiêu Dương bắn nhanh ra giống như tên bắn. Cùng lúc đó, vị trí xe Tiêu Dương trước đó, nóc xe không ngờ đã lõm xuống.

Tiêu Dương xoay người cười:

- Cái tên Trường báo mà lại không kiên nhẫn kém nhỉ? Chẳng qua cũng có tí sức trâu.

Tiêu Dương nhìn lướt qua sát thủ Trường bào dùng một đấm đánh lõm nóc xe, hơi đau lòng, đồng thời cũng không khỏi chấn động.

Nghe Mai Bất Hương nói tên này xếp thứ mười trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, xem ra quả thực không phải quả hồng mềm.

Cạch!

Tấm thiệp màu đen như mực xuất hiện trên cửa xe, đồng thời giọng nói cứng ngắc như băng từ từ vang lên:

- Kẻ xé Hắc thiếp, chết!

Vù...

Bóng Trường bào nhảy xuống giống như đại bàng giương cánh, tạo thành một bóng đen thật lớn dưới ánh trăng, lao tới Tiêu Dương, trùm xuống như bao phủ cả trời đất, khí thế mênh mông. Xu thế của gã giống như chim ưng săn mồi, trong nháy mắt đã xuống tới trước mặt Tiêu Dương.

- Oa! Ra tay cũng không thèm nói một tiếng.

Tiêu Dương kêu to, bước chân trượt đi, lảo đảo vài cái giống như người say, cuống quít né tránh mấy đòn công kích liên tiếp của bóng người mặc trường bào.

Vù!

Bóng người mặc trường bào dừng lại, trường bào màu đen chen kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu lam, thoáng mang theo một tia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Đây là bộ pháp gì vậy?

Tiêu Dương cười rất nhỏ:

- Người nước ngoài, đây là công phu Viêm Hoàng! Ông hiểu không?

- Muốn chết!

Bóng người mặc trường bào hô lên, vung tay áo, vù một cái liền tới gần Tiêu Dương, nắm tay vung lên với quỹ tích khó có thể nắm bắt, giống như trở thành một tấm lưới lớn, công kích mọi nơi nguy hiểm trên người Tiêu Dương.

Gió từ nắm đấm rít lên, hầu như đòn nào cũng ẩn dấu thế ngầm độc ác, một khi bị khóa kín thì chỉ có nước đỡ thẳng. Người có thực lực không bằng Trường bào thì sợ rằng rất khó thoát chết.

- Thảo nào lại dám ngông cuồng như vậy.

Bước chân Tiêu Dương nhoáng lên, khung cảnh dù có vẻ nguy hiểm vô cùng nhưng mỗi lần đều có thể tránh thoát trong tích tức. Bộ pháp “Quý phi túy tửu” của Tiêu Dương quả thật là kiệt xuất thiên hạ, chỉ cần cho hắn một chút không gian thì trên cơ bản với những chiêu thức này của Trường bào, rất khó có thể gây tổn thương cho hắn. Đây cũng khiến vẻ mặt Tiêu Dương trước sau vô cùng thoải mái, vừa né tránh miệng vừa khinh bỉ:

- Giết người còn phát thiệp... Ông cho rằng đi mời đám cưới sao? Ra vẻ cái gì, tôi khinh!

Tiêu Dương không cam lòng mà. Đại gia đây giết người đều dùng đao nhanh chém dây rối, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải phát thiệp để dọa dẫm. Không ngờ lão người nước ngoài này lại dám dùng một chiêu này trước mặt đại gia đây.

- Im miệng!

Đôi mắt màu lam của sát thủ Trường bào lóe sáng, sát khí bùng lên:

- Trốn à? Tôi xem cậu trốn được bao lâu!

Vù! Vù! Vù!

Trường bào bao trùm, hầu như toàn bộ đường Bất Quy hiện đầy bóng đen.

Từ bên ngoài nhìn lại, Tiêu Dương đặt mình trong đó quả thực cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có khả năng mất mạng.

- Thực lực của sát thủ Trường bào mạnh hơn lời đồn nhiều!

Một bóng người đứng trong bóng tối, vẻ mặt nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt:

- Cứ như vậy thì sợ rằng Tiêu Dương sẽ mất mạng dưới tay Trường bào thôi! Xem ra tiểu thư đoán không nhầm, quả thật Trường bào theo dõi Tiêu Dương.

Đây đúng là Mai Bộ Tướng âm thầm theo sau!

Lúc này đồng tử của Mai Bộ Tướng co rụt lại, nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu phía trước, trong tay nắm chặt trường tiên:

- Cho dù thế nào thì cũng phải nghĩ cách cứu hắn, nếu không khó báo cáo với tiểu thư.

Nội tâm Mai Bộ Tướng cũng cười khổ. Thực lực của Tiêu Dương còn ở trên mình, vẫn bị sát thủ Trường bào ép cho không có sức trả đòn. Mình dựa vào cái gì mà cứu được hắn chứ?

Vù!

Cuồng phong tàn phá khắp xung quanh, đất bay đá chạy vùn vụt.

Rầm!

Một lần đối kháng.

Hai bóng người đồng thời lui lại phía sau mấy bước.

Tiêu Dương hơi xoa bàn tay đang hơi đau đớn, hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn sát thủ Trường bào, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Không ngờ đám quần áo nát này của ông lại có chút ích lợi, đánh giá để đại gia đây ra tay rồi.

- Chết đến nơi còn khoác loác!

Sát thủ Trường bào cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ về phía Hắc thiếp ở cửa xe.

- Nếu cậu tới quỳ vái Hắc thiếp kia chín lần thì có lẽ tôi sẽ cho cậu chết toàn thây.

Tiêu Dương nhíu mày:

- Làm người nên khiêm tốn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️