Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 287: Ngôi sao võ thuật! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Cô coi trọng thằng giai bao này, bản thiếu gia càng phải trêu hắn thật ác, cho cô xem rốt cục ai mới xứng đôi với cô!

Đôi mắt Bạch Văn Diệu lóe lên vài lần.

Ngay lúc này, hầu như mọi người trong vũ hội đều không nén được, vây quanh nơi này. Đồng thời tiếng nhạc du dương vẫn vang vọng cũng đã ngừng từ lúc nào không hay. Toàn trường từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Diệu. Ai cũng đang chờ Bạch Văn Diệu sẽ sử dụng thủ đoạn gì để giải quyết kẻ không biết trời cao đất dày trước mặt.

- Bạch Văn Diệu, anh muốn gì?

Lúc này Thủy Ngưng Quân nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Văn Diệu.

- Chuyện của đàn ông, phụ nữ tránh sang một bên đi.

Trả lời Thủy Ngưng Quân không phải Bạch Văn Diệu mà là tên không biết trời cao đất rộng Tiêu Dương kia!

Khiến cho người ta lại trợn tròn mắt là Thủy Ngưng Quân nghe xong những lời này, không ngờ chẳng có chút không vui hay tủi thân gì, trực tiếp lui lại phía sau hai bước.

Tất cả mọi người đều sợ tới ngẩn ra!

Thế giới này làm sao rồi?

Thủy Ngưng Quân, nữ siêu sao trong ngành giải trí, chưa bao giờ nể mặt đàn ông, mỹ nhân sông băng, đêm nay lại ngoan ngoãn “phục tùng” một vị bảo vệ cửa vô cùng bình thường này. Rốt cục vị bảo vệ cửa này là giai bao được cô ta nuôi hay là Thủy Ngưng Quân bị vị bảo vệ cửa này... Dạy dỗ rồi?

Trong tích tắc này, ánh mắt của Bạch Văn Diệu lại càng âm u tới cực điểm, nắm chặt bàn tay, hít sâu vài hơi, vẻ mặt mới hơi khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lúc sau khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị, giống như gió lạnh thổi qua.

Gã cười rất khẽ:

- Tiêu Dương? Vừa rồi anh nói là anh có tiềm chất làm ngôi sao sao?

Vẻ mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Văn Diệu.

Tiêu Dương lập tức gật đầu, cười ha hả:

- Đương nhiên rồi.

- Vậy anh muốn làm ngôi sao ở loại hình nào?

Bạch Văn Diệu hỏi không nhanh không chậm, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh mà mọi người khó có thể phát hiện ra, trong lòng thầm hừ lạnh. Chén rượu mình rót cho Thủy Ngưng Quân hiển nhiên không phải là rượu nho không thông thường mà là... Rượu nho cao cấp.

Đương nhiên là Bạch Văn Diệu đã bỏ thêm vài thứ trong rượu nhỏ. Trong đó có một thứ thường được gọi là ... Thuốc mê.

Giờ phút này Bạch Văn Diệu đang chờ thuốc mê trong cơ thể Tiêu Dương phát ra.

Khiến cho hắn hoàn toàn mất mặt xấu hổ, ấn tượng mãi mãi ghi sâu.

Dường như Tiêu Dương hồn nhiên chưa phát hiện ra phần chờ mong nọ của Bạch Văn Diệu với mình, suy nghĩ một chút, lập tức cười ha hả, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

- Với tiếp chất của tôi, tất nhiên thích hợp làm ngôi sao võ thuật.

Điểm này ngay cả Trần Bích Hoa đứng một bên cũng vô cùng đồng tình. Với thực lực của Tiêu Dương, thậm chí không cần phải có kỹ xảo đặc biệt hay người đóng thế liền có thể có quầng sáng của một ngôi sao võ thuật rồi!

Bạch Văn Diệu cười tủm tìm nhìn Tiêu Dương:

- Như thế thì anh có thể thể hiện chút năng lực võ thuật của anh ở đây không?

Tiêu Dương nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bạch Văn Diệu, bĩu một nói:

- Tại sao tôi phải biểu diễn trước mặt anh chứ?

Giờ phút này dường như sắc mặt Tiêu Dương hơi đỏ lên, có dấu hiệu của thuốc mê phát ra. Bạch Văn Diệu nhìn thấy, trong lòng càng mong chờ, lại cười nói:

- A không biết thân phận của tôi sao? Ở công ty giải trí Thiên Vương, tôi có quyền lợi tuyệt đối, muốn nâng người nào lên thì người đó nổi tiếng. Nếu như anh có thể qua cửa ải này của tôi thì anh sẽ thành ngôi sao lớn tại giới giải trí đấy.

Bạch Văn Diệu nhấn rất mạnh mấy chữ ngôi sao lớn, trong đáy lòng càng thầm trêu chọc.

Quả thực là một kẻ đần nằm mơ giữa ban ngày.

- Thật sao?

Lúc này mặt Tiêu Dương vui vẻ, vội vàng hỏi tới một tiếng. Thấy Bạch Văn Diệu gật đầu, Tiêu Dương nhất thời vui sướng:

- Tốt! Tốt! Vậy thì không thành vấn đề rồi. Tôi nhất định sẽ để anh cảm nhận rõ ràng nhất về khả năng võ thuật của tôi.

- Vậy thì biểu diễn cho tôi xem một chút đi.

Bạch Văn Diệu tươi cười như đang xem khỉ diễn trò, hai tay ôm vai, lui lại phía sau hai bước.

- Được.

Tiêu Dương gật đầu, chẳng qua lập tức nhíu mày:

- Chẳng qua Bạch Thiếu Gia này, muốn đánh võ cũng phải có đối thủ. Ai tới đóng đối thủ của tôi đây?

Nghe vậy, một người đàn ông đẹp trai bên cạnh Bạch Văn Diệu không nhịn nổi nữa, cười trêu tức nói:

- Anh cảm thấy ở đây ai thích hợp thì chọn người đấy thôi.

Người vừa lên tiếng này là một diễn viên võ thuật đã có chút danh tiếng, cũng có chút vốn liếng. Gã đang ước gì Tiêu Dương tìm tới mình, như vậy mình có cơ hội thể hiện bản lĩnh rồi.

- Nói có lý lắm.

Tiêu Dương cúi đầu trầm ngâm một chút, chợt giương mắt, cười tủm tỉm gật đầu với Bạch Văn Diệu:

- Đã như vậy thì hay là để Bạch Thiếu Gia tới kiểm nghiệm thực lực võ thuật của tôi đi.

Tiếng nói vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Dương đã đột nhiên vọt lên, một chiêu hắc hổ thâu tâm đánh ra, vù một tiếng, dùng thế sét đánh không kịp băng tai nện thật mạnh lên ngực Bạch Văn Diệu. Một tiếng bụp trầm thấp vang lên, Bạch Văn Diệu cảm thấy ngực đau đớn, lập tức lui lại mấy bước, vừa định nổi đóa thì một nắm đấm đã phóng lớn tới vô hạn trong đồng tử cửa gã...

Bịch!

Cái mũi bị trúng đòn nghiêm trọng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tại trung tâm bữa tiệc được mọi người vây xem, Tiêu Dương ấn Bạch Văn Diệu xuống mặt đất, đấm đá loạn xạ. Ngắn ngủi vài nhịp thở, tiếng kêu rên đau đớn của Bạch Văn Diệu đã trở nên khàn khàn rồi...

Tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều ngẩn ra, bên tai truyền tới tiếng hỏi thăm ân cần.

- Bạch Thiếu Gia, thực lực của tôi như vậy có xứng làm ngôi sao võ thuật không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️