Tiêu Dương rất nhanh đã chứng thực suy đoán của mình. Khi hắn thử đưa một chân qua bên vạch trắng, một trận kiếm khí ác liệt từ trên trời rơi thẳng xuống, vào đúng vị trí mà Tiêu Dương vừa mới đưa chân sang.
Quả thật như thế.
Tiêu Dương lui ra đằng sau vạch màu trắng, tinh thần đang căng thẳng liền được thả lỏng, ngồi xuống đất khoanh chân thở hổn hển.
Ở cửa thứ nhất, hắn đem hết toàn lực kịch chiến ba ngày ba đêm không nghỉ. Bây giờ đã có cơ hội thở dốc, Tiêu Dương hiển nhiên muốn bình ổn lại. Nếu không, trong những cuộc chiến đấu hành hạ người ta với cường độ cao như vậy, không được nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng hỏng mất.
Cho dù có một ngàn năm, Tiêu Dương vẫn cảm thấy thời gian vô cùng quý giá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây