Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 284: Cô ấy cười với hắn! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trợn mắt há mồm!

Không thể nghi ngờ gì nữa, sát thủ Hắc thiếp trường bảo đã có danh tiếng hiển hách, khắc sâu trong lòng hai anh em Mai Bộ Tướng. Đứng hàng thứ mười trong bảng xếp hạng toàn bộ sát thủ trên thế giới! Đây là khái niệm kinh khủng thế nào chứ! Mà phát ra Hắc thiếp càng khiến kẻ khác nghe mà đã sợ hết hồn!

Không ngờ giờ phút này mình lại có thể nhìn thấy một người mặt không đổi sắc, xé nát bấy Hắc thiếp, hơn nữa là đã nghe rõ mình nói “người hủy Hắc thiếp phải chết”, sau đó còn hỏi mình có phải như vậy không?

Cuồng vọng!

Hoặc nói là không biết trời cao đất rộng!

Trong mắt Mai Bộ Tướng, thực lực của Tiêu Dương có lẽ mạnh hơn hai người nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt độ cao như sát thủ Trường bào! Hắn còn trẻ tuổi như vậy, mà uy vọng của Hắc thiếp đã truyền trên thế giới tới hơn hai mươi năm! Nói cách khác, lúc Tiêu Dương còn trong bụng mẹ thì sát thủ Trường bào đã nổi hung danh chấn động thiên hạ rồi.

- Tiêu Dương, anh điên rồi à?

Thủy Ngưng Quân dù không biết Trường bào Hắc thiếp nhưng từ giọng điệu của hai anh em Mai Bộ Tướng cũng biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng tới đâu. Vậy mà không ngờ Tiêu Dương mặt không đổi sắc, lại dám khiêu chiến trần trụi uy danh của sát thủ trường bào như vậy.

- Chuyện này... Căn bản không liên quan tới anh mà!

Thủy Ngưng Quân vội nói.

- Ấy, tôi chỉ thấy không thích nó, thuận tay xé nát thôi.

Tiêu Dương bĩu môi nói:

- Hắc thiếp là thứ đồ chơi gì chứ. Tôi tìm một tiệm in có thể in ra cả đống, chẳng lẽ tôi đi ra đường lại không ai dám động sao? Bị hoàn cảnh xô đấy bao nhiêu mới thành ra như vậy chứ!

- ...

Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng thừ người ra nhìn Tiêu Dương. Đối mặt với những lời này của Tiêu Dương, hai anh em nhà này cũng chẳng biết trả lời sao.

- Hơn nữa...

Tiêu Dương cười hắc hắc.

- Anh không nói, tôi không nói, ai biết thứ đồ chơi Hắc thiếp này bị tôi xé đây?

Ba người trợn tròn mắt, hóa ra thằng nhãi này không phải không sợ uy danh của sát thủ Trường bào mà nghĩ là đối phương không biết mình làm.

- Cho dù là thế nào thì chúng ta cũng nên rời nơi này trước đã.

Mai Bộ Tướng trầm giọng nói.

Mấy người gật đầu, lập tức bước nhanh rời khỏi khu rừng.

Tiêu Dương đi thẳng tới lấy xe ở bãi đậu xe xong liền chạy tới một góc. Thủy Ngưng Quân và hai anh em Mai Bộ Tướng đang đợi sẵn. Ba người lên xe xong, Thủy Ngưng Quân lập tức nói:

- Đi khách sạn trước đi.

- Tiểu thư...

Mai Bộ Tướng ngẩn ra, lập tức vội nói:

- Việc cấp bách trước tiên là nên tránh né một chút, sáng mai đáp máy bay về thủ đô gặp lão gia đã.

Theo Mai Bộ Tướng thấy, thật sự Thủy Ngưng Quân không nên đi tham gia các sự kiện đông người vào thời gian này. Bởi chưa ai từng thấy mặt thật của sát thủ Trường bào, càng không thể cam đoán y có thể trà trộn vào buổi tiệc hay không, dưới tình huống mọi người bất ngờ không kịp phòng ngự, ám sát Thủy Ngưng Quân.

Có không ít ví dụ trong lịch sử bị sát thủ Trường bào dùng thủ đoạn như vậy ám sát.

Thủy Ngưng Quân từ từ lắc đầu:

- Mặc dù có lẽ có nguy hiểm nhưng tôi đã hứa với chị Hoa là đêm nay tới bữa tiệc đó, tuyệt đối không thể nuốt lời. Bằng không chị Hoa sợ là sẽ khó nói năng trước mặt cha con nhà họ Bạch kia. Tôi không muốn vì chuyện mình mà hại tới chị Hoa. Hơn nữa tôi có Tiêu Dương bảo vệ, khẳng định rất an toàn.

Lúc này Tiêu Dương nghiêng mặt ra, mở lớn hai mắt, nghi hoặc nói:

- Ngưng Quân, tôi cũng chưa nói là muốn đi tham gia tiệc với cô mà.

- ...

Ba ánh mắt đồng thời liếc nhìn Tiêu Dương.

Nói tới nước này rồi, anh lại không thể hiện ra một chút tinh thần, ý chỉ hy sinh vì bạn à?

Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng lại càng nhìn Tiêu Dương lộ vẻ khinh thường việc Tiêu Dương “lâm trận bỏ chạy“. Vừa rồi trong nháy mắt xé nát Hắc thiếp còn có vẻ khí phách lắm, uy phong lạnh lùng lắm.

Khóe miệng Thủy Ngưng Quân giật giật tới muốn rút gân, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Anh thật sự không đi sao?

- Không đi.

Thái độ của Tiêu Dương vô cùng kiên quyết, mỉm cười nói:

- Có hai vị cao thủ đi cùng cô rồi, tuyệt đối không thành vấn đề.

- Tiêu Dương, anh còn nhớ là nợ tôi điều kiện thứ ba hay không?

Thủy Ngưng Quân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương, bình tĩnh nói:

- Điều kiện thứ ba của tôi đó là tối nay anh phải cùng tôi đi tham gia buổi tiệc này, cho đến khi buổi tiệc chấm dứt.

Tiêu Dương nhìn lướt qua Thủy Ngưng Quân, nửa ngày sau mới đột nhiên cười nói:

- Cô lo lắng nếu tôi rời đi một mình, sát thủ Hắc bào sẽ tới tìm tôi sao? Sợ một mình tôi đơn độc không đấu lại nổi y à?

Nghe vậy, ánh mắt Thủy Ngưng Quân hơi lóe sáng, chu miệng nói:

- Nói dông dài ít thôi, tóm lại là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Đây là lời hứa của anh với tôi.

- Được rồi.

Tiêu Dương bất đắc dĩ buông tay.

- Chỉ hy vọng là bữa tiệc này kết thúc sớm một chút.

Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng cũng hoàn toàn đồng ý với câu này:

- Bữa tiệc chấm dứt sớm một phút thì oan toàn của tiểu thư được bảo đảm hơn một phần.

Từ khi nhìn thấy Hắc thiếp kia, thần kinh hai anh em Mai Bộ Tướng vẫn luôn căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào.

Ngược lại vị xé nát Hắc thiếp, mặt không đổi sắc này vẫn thản nhiên tự đắc như cũ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️