Mai Bộ Tướng bình tĩnh nói:
- Tôi lo lắng là bọn họ không ngừng phái ra sát thủ bình thường, nhưng lại bỏ số tiền lớn để nâng phần thưởng...
Sắc mặt Mai Hương hơi thay đổi
- Hết đêm nay phải nhanh chóng báo cáo cho lão gia, phái nhiều người tới đây một chút.
Hai người đã thảo luận tới chuyện qua đêm nay, hiển nhiên không coi đám sát thủ đang lẻn vào rừng này vào đâu cả.
- Chia nhau hành động.
Tiêu Dương ra hiệu chia ra, trầm giọng nói:
- Tôi phụ trách bảo vệ Ngưng Quân.
Hai người anh em gật đầu.
Tay phải mò về bên hông, trong nháy mắt bất ngờ đồng thời lấy ra một cây roi dài, bóng người lẩn vào bên trong đêm tối.
- Tiêu Dương, chúng ta đi bên nào?
Thủy Ngưng Quân hỏi.
- Bên trên.
Tiêu Dương chỉ một ngón trỏ lên bên trên, đột ngột ôm lấy thắt lưng Thủy Ngưng Quân, phát lực mạnh, đồng thời tay che miệng Thủy Ngưng Quân vừa suýt phát ra tiếng kêu sợ hãi. Sau khi nhảy lên thân cây thấp nhất, mũi chân hắn điểm mạnh, mượn lực, bay nhanh lên một thân cây to tương đối khó tìm.
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Giọng Tiêu Dương vang lên bên tai Thủy Ngưng Quân.
Đôi mắt Thủy Ngưng Quân tràn ngập vẻ kinh hãi, chẳng qua chưa kịp đặt câu hỏi thì phía bên dưới đã truyền tới một loạt tiếng vù vù.
Mười mấy bóng người mặc áo đen ập tới, trong tay cầm súng lục đen kịt lạnh như băng...
- Người đâu?
- Rõ ràng thấy bọn họ đi vào trong rừng mà.
- Chẳng lẽ gặp quỷ rồi?
Vút !
Vút !
Hai tiếng roi quất giòn giã đột nhiên vang lên!
Vù!
Hầu như không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước, roi dài đã tự rơi xuống đầu một người, hơn nữa còn như có tính mạng, cuốn mạnh một cái, sau đó xiết rất nhanh! Thậm chí tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, hai bóng người mặc áo đen đã ngã xuống mặt đất.
- Cẩn thận!
Tiếng nói còn chưa dứt, rơi dài đã giáng xuống.
Vút! Vút! Vút!
Bóng roi trong rừng cây tối như mực có vẻ quỷ dị khó lường, giống như một con rắn ẩn nấp trong đêm đen, thừa dịp mọi người còn chưa kịp chuẩn bị, con rắn phóng tới, đưa người vào chỗ chết! Thậm chí mấy người còn chưa kịp giơ súng lên, giơ lên cũng không biết phải bắn về hướng nào, sau khi nổ vài phát đạn mù quáng vào đêm tối, hầu hết đám sát thủ áo đen đều ngã xuống mặt đất không thể nhúc nhích, không rõ sống chết.
Hai bóng người nhoáng lên, đi ra từ bóng đêm, nhìn nhau, đồng thời đều lộ nụ cười hài lòng.
- Không tồi, Tiên pháp rất sắc bén.
Giờ phút này Tiêu Dương cũng mang theo Thủy Ngưng Quân nhảy xuống, vỗ nhẹ hai tay, cười nói:
- Có thể sử dụng trường tiên tới mức xuất thần nhập hóa như vậy, sợ là đã có thể đếm trên đầu ngón tay rồi.
Mai Bộ Tướng lắc đầu:
- Tiên sinh quá khen rồi. Mấy thứ kỹ xảo quèn này của chúng ta làm sao đáng lọt vào mắt ngài.
- Ngưng Quân, cô cũng thấy rồi đấy.
Tiêu Dương nghiêng mặt nói:
- Hai vị cao thủ này còn tốt hơn mấy vị vệ sĩ phế vật kia nhiều.
Con ngươi của Thủy Ngưng Quân không che dấu nổi vẻ rung động. Cô cũng nhìn thấy hai người sử dụng Tiên pháp lúc trước, tất nhiên là vạn phần khâm phục.
- Sát thủ vừa rồi nổ súng, chúng ta không thể ở lại nơi này quá lâu, mau chóng đi thôi.
Mai Bộ Tướng nói.
- Đúng rồi, tiểu thư, đêm nay không gọi được điện thoại cho cô, lão gia bảo lúc nào cô rảnh thì gọi về nhà một cuộc.
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân lấy điện thoại ra theo tiềm thức, ồ lên một tiếng. Cô có một thói quen là khi diễn xuất nhất định sẽ tắt điện thoại, tránh để ảnh hưởng tới phát huy trên sân khấu. Đêm nay sau khi tắt máy, thoáng một cái liền quên bật máy lại.
Sau khi Thủy Ngưng Quân mở điện thoại, lập tức điện thoại di động không ngừng rung lên...
Cúi đầu nhìn xuống, một đống tin nhắn tới.
Trái tim Thủy Ngưng Quân hơi đập mạnh hơn, mở tùy một cái ra, vẻ mặt không khỏi thay đổi:
- Không xong! Tôi quên mất đã hứa đi tham gia buổi tiệc kia với chị Hoa!
Hoặc là nói căn bản Thủy Ngưng Quân không coi trọng buổi tiệc này chút nào, chẳng qua cũng ngại vấn đề ngoại giao nên mới phải có mặt. Hơn nữa chị Hoa còn tưởng mình sẽ đến, cho nên khẳng định cô sẽ đi trước một bước. Nếu chính mình không tới, sợ rằng đêm nay chị Hoa cũng khó xử rồi...
Thủy Ngưng Quân nhíu mày theo tiềm thức, nhìn giờ một chút. Lúc này đã chừng mười một giờ rưỡi tối rồi.
- Hẳn là còn kịp.
Thủy Ngưng Quân hiểu rõ loại tiệc đêm này chưa tới nửa đêm khẳng định sẽ chưa giải tán.
- Tiêu Dương...
Thủy Ngưng Quân đưa mắt nhìn.
- Cẩn thận!
Đột nhiên Tiêu Dương kéo mạnh Thủy Ngưng Quân sang một bên.
Vù!
Một luồng sáng đen nhoáng lên, nổ bùm một tiếng!
- Chuyện gì vậy?
Bóng dáng Mai Bộ Tướng phóng qua, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt.
- Là Hắc thiếp!
- Cái gì?
Nghe vậy, vẻ mặt Mai Hương cũng trắng bệch ra.
Mấy người cất bước đi qua.
Giờ phút này trong tay Mai Bộ Tướng cầm một tấm thiếp màu đen như mực, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy trên đó có vẽ... Một bộ áo dài màu đen!
- Đây là cái gì?
Tiêu Dương cầm Hắc thiếp nghiên cứu một hồi, không thấy có gì đặc biệt.
- Chỉ lấy chút sơn đen đổ lên, sau đó in hình vẽ áo dài mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt hai anh em Mai Bộ Tướng đồng thời kinh hãi, vội vàng mở miệng:
- Đừng nói nữa. Họa từ miệng mà ra đấy!
- Thứ đồ chơi này có lai lịch rất lớn sao?
Mai Bộ Tướng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, trầm giọng nói:
- Xem ra tiểu thư phải lập tức quay về gặp lão gia để né tránh một phen rồi.
- Nơi có người liền là giang hồ, có giang hồ tồn tại là có xếp hạng! Mà Hắc thiếp này là sát thủ đứng thứ mười trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới, biệt danh “trường bào”!
Vẻ mặt Mai Bộ Tướng nghiêm trọng:
- Chưa ai từng gặp dáng vẻ thật của Trường bào nhưng đều cùng thừa nhận, phàm Hắc thiếp phát ra, người muốn bị lấy mạng trong vòng 24 giờ nhất định sẽ chết!
- Chưa bao giờ có ngoại lệ sao?
- Chưa bao giờ!
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói:
- Trước khi giết người liền phát thiếp, đó là tác phong vốn có của Hắc bào! Hơn nữa y còn phát cảnh báo trên toàn bộ thế giới!
- Phàm... Người thấy Hắc thiếp mà bất kính, chết! Làm nhục Hắc thiếp, chết! Người hủy Hắc thiếp, chết!
Ba chữ chết sát khí càng ngày càng dày đặc hơn.
Tiêu Dương cầm tấm hắc thiếp này, nhìn qua trên dưới một hồn, đột nhiên cổ tay vung mạnh. Hầu như trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ Hắc thiếp tan thành từng mảnh nhỏ.
Vù!
Thổi khẽ một tiếng, vụn giấy bay tứ tung.
- Là thế này ấy à?