Gió sông thổi qua, một nam một nữ vọt vào rừng cây rồi, trước mắt tối mịt, căn bản chẳng nhìn thấy một bóng người.
- Người đâu?
Người đàn ông càng không ngừng phủi vị thối trên người mình, lông mày nhíu chặt.
- Bọn họ không có khả năng chạy ra khỏi mảnh rừng này nhanh như vậy.
Người phụ nữ mở miệng, đồng thời ánh mắt nhìn bốn xung quanh.
- Tiểu thư, mời ra đi! Chúng tôi không có ác ý. Chúng ta là người lão gia phái tới bảo vệ cô!
Trong bóng tối, phía sau một thân cây lớn, vẻ mặt Thủy Ngưng Quân hơi ngẩn ra, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Dương.
- Người một nhà sao?
Tim Tiêu Dương đập hơi nhanh lên, ra hiệu cho Thủy Ngưng Quân đừng lên tiếng. Một lúc sau, một giọng nói giống như bỗng nhiên xuất hiện giữa rừng vang lên.
- Cô có gì chứng minh được thân phận của các người không?
Nghe Tiêu Dương nói vậy, mặt người phụ nữ lộ vẻ vui mừng, lập tức rút từ trong túi ra một phong thư, nói:
- Lão gia cũng đoán có thể tiểu thư sẽ không tin thân phận chúng tôi, cho nên tự tay viết cho tiểu thư một phong thư.
Vù!
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, phong thư trong tay người phụ nữ bỗng biến mất. Trong tích tắc này, trái tim người phụ nữ chấn động mãnh liệt!
Vẻ mặt cố duy trì bình tĩnh, chẳng qua lúc nhìn người đàn ông cũng có thể thấy vẻ rung động mãnh liệt trong mắt đối phương.
Lúc người ta cướp phong thư đi, hai người lại chẳng có nửa điểm phản ứng. Nếu đổi lại, đối phương không muốn đoạt thư mà muốn lấy đầu bọn họ thì cũng dễ như trở bàn tay rồi.
- Quả thật là chữ của ông nội.
Giọng Thủy Ngưng Quân vang lên khẽ. Lập tức trong bóng rừng, Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân đồng thời đi ra, hướng về phía hai thanh niên kia.
- Thuật cải trang của vị tiên sinh này quả thật độc đáo, nếu không phải chúng ta được tin tiểu thư đi cùng anh thì sợ rằng chưa chắc đã có thể tìm được tiểu thư.
Cô gái than thở từ tận đáy lòng.
- Chút trò vặt mà thôi.
Tiêu Dương xua tay, ánh mắt đảo qua đôi nam nữ trước mặt, mỉm cười nói với Thủy Ngưng Quân:
- Xem ra ông nội cô có bản lĩnh hơn cô nhiều. Ông ấy phái vệ sĩ tới mạnh hơn đám vệ sĩ thùng cơm bên cạnh cô xa.
Thủy Ngưng Quân mím mím môi:
- Tôi là cháu gái ruột của ông ấy, đương nhiên ông phải phái người bảo vệ tôi rồi.
- Tiểu thư, lão gia rất tức giận vì mối họa lần này cô gây ra, nói sẽ giải quyết vấn đề thật nhanh, hy vọng cô có thể mau chóng về nhà một chuyến.
Cô gái nói.
- Lại nói.
Tiêu Dương không nhịn được, vô cùng tò mò hỏi thăm:
- Ngưng Quân, rốt cục ai thuê nhiều sát thủ tới đối phó với cô như vậy?
Nghe vậy, vẻ mặt hai người trước mắt có vẻ hơi quái lạ, lại không lên tiếng.
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân cũng hơi đổi, ho khan vài tiếng:
- Tóm lại cũng không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tiêu Dương vẫn tò mò, không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi:
- Rốt cục là thù lớn tới đâu chứ? Một ngày một đêm phái sát thủ...
- Tôi nói với anh cho xong.
Thủy Ngưng Quân không chịu nổi Tiêu Dương vẫn líu lo không ngớt, bực tức lẩm bẩm:
- Thời gian trước diễn xuất tại Đảo quốc, gia tộc được xưng là đệ nhất tại đó, tập đoàn Cát Điền mời tôi ăn cơm. Sau đó...
Mặt Thủy Ngưng Quân lạnh lẽo hẳn:
- Thằng ranh đào hoa đó động tay chân với tôi, tôi phản kháng...
Thủy Ngưng Quân nói với nam thanh niên phía trước:
- Anh nói tiếp đi.
Nam thanh niên kia ngẩn ra, tiện đà nói thêm:
- Lúc đó tiểu thư vội vã, trực tiếp cùng đồ nhọn đâm bị thương vị Cát Điền Quân kia.
- Thì chỉ đâm bị thương mà thôi, không ngờ lại mời nhiều sát thủ tới đuổi giết cách xa cả ngàn dặm như vậy.
Tiêu Dương thở dài một tiếng:
- Đúng là dân tộc dã man, không thể nói lý.
- Tiểu thư đâm vào... Phần dưới hông của Cát Điền Quân.
Mặt thanh niên kia lộ vẻ quái lạ, khóe miệng hơi giật giật.
- Nghe nói gia tộc Cát Điền đã mời toàn bộ chuyên gia tốt nhất thế giới, kết quả kết luận, Cát Điền Quân kia.. Không thể nào “lên” nổi nữa.
- ...
Tiêu Dương dường như cảm thấy gió lạnh ù ù thổi tới quanh mình, toàn thân không tự chủ được mà run lên, âm thầm liếc Thủy Ngưng Quân, theo tiềm thức sờ sờ dưới hông mình. May mắn là mình có thể “đùa giỡn” Thủy Ngưng Quân nhiều lần mà “thằng em” của mình chưa bị thương chút lông tóc nào.
- Khụ, việc này...
Tiêu Dương cũng không biết phải đánh giá thế nào nữa.
- Gia tộc Cát Điền lại chỉ có mỗi một người nối dõi, hiện tại Cát Điền Quân bị tiểu thư phế rồi, tất nhiên khiến cho gia tộc Cát Điền phẫn nộ, cho nên mới có một loạt sự kiện ám sát...
- Quá vô lý rồi.
Sau khi Tiêu Dương hiểu rõ mọi chuyện, lập tức tức giận bất bình, không cam lòng nói:
- Một nhát đâm đền một mạng, đúng là dân tộc dã man không nói đạo lý.
Thủy Ngưng Quân không khỏi hé miệng cười:
- Tiêu Dương, anh cũng thấy tôi làm đúng phải không?
- Đúng.
Tiêu Dương gật đầu, chẳng qua lại chăm chú nói:
- Nhưng đối phó với người khác nhau đương nhiên phải có phương pháp khác nhau.
Thủy Ngưng Quân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cảm thấy đũng quần lạnh ngắt, vừa rồi còn muốn ăn “đậu hủ” cơ đấy.
- Đúng rồi, tôi nên gọi hai vị thế nào đây?
Thủy Ngưng Quân nói.
- Hai chúng tôi là anh em, tôi tên là Mai Hương.
- Tôi tên gọi là Mai Bộ Tướng!
- ...
Tiêu Dương và Thủy Ngưng Quân nhìn nhau...
- Khụ.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dương lại nói:
- Vậy thì... Anh Bất Hương, lần này các người có bao nhiêu người đến vậy?
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói:
- Lão gia chỉ phái hai chúng tôi đến, thuê thêm một số vệ sĩ đỡ đạn là có thể đảm bảo an toàn cho tiểu thư rồi.
- Chỉ phái hai người?
Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Như vậy... Ngoài bìa rừng này hẳn không phải là người một nhà rồi.
Nghe vậy, vẻ mặt ba người đồng thời thay đổi!
Mai Bộ Tướng dỏng tai nghe ngóng một hồi, vẻ mặt cũng biến đổi hẳn, cất giọng nói:
- Đại khái chừng hai mươi người.
Đồng thời ánh mắt như mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Tiêu Dương. Đang nói chuyện, không ngờ hắn lại có thể tinh tường phát hiện ra có người tới gần, nói rõ thực lực của hắn đã hơn xa mình rồi.
- Sát thủ sao?
Thủy Ngưng Quân thốt lên.
- Xem ra gia tộc Cát Điền quả là giàu nứt đố đổ vách, sợ rằng không ngừng thuê sát thủ tới ám sát tiểu thư.
Vẻ mặt Mai Hương nghiêm trọng.
- Tập đoàn lớn như Cát Điền, có đôi khi mặt mũi còn quan trọng hơn tính mạng. Hôm nay tiểu thư phế đi truyền thừa của gia tộc ho, gia tộc họ đã sớm thông tin là muốn tiểu thư đền mạng rồi. Nếu không có hành động, làm sao bọn họ giữ nổi mặt mũi! Càng không thể nuốt nổi mối giận này.