Tiêu Dương không nghe thấy lời thì thào của Lưu Gia Ni, lúc này hắn đang đau khổ mà gào lên, hoàn toàn điên cuồng, hai chân quỳ mạnh xuống đất, phát ra một tiếng bịch, chấn động màng tai mọi người.
Hai tay hắn chống lên mặt đất, móng tay cắm vào lớp bùn đầy máu tươi.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn đảo qua thi thể chung quanh, sau đó nhìn Hồng Lăng Tôn Tọa:
- Không có thi thể của bọn họ, không có…
Trong lòng Tiêu Dương dâng lên một tia hy vong cuối cùng, nhưng lại bị một câu nói của Hồng Lăng Tôn Tọa đánh nát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây