Không thể phủ nhận, khí chất sân khấu và thực lực của Thủy Ngưng Quân đều không khác lời đồn. Từ trong nháy mắt lên sân khấu đến khi giai điệu vang lên, tầm mắt người xem toàn trường đều không tự chủ được phải rơi trên người cô, thậm chí cũng không dám thở vài hơi. Bởi vì cảnh tượng trước mắt thật quá mộng ảo, sợ là không muốn bừng tỉnh lại từ giấc mộng đẹp này.
Thủy Ngưng Quân trong lòng mọi người từ xưa tới nay vẫn luôn cao tít trên trời không ngờ lại xuất hiện tại một bữa tiệc tối bình thường của trường Phục Đại như kỳ tích thế này.
Tiếng ca như của thiên thần vang vọng bầu trời đêm. Một khúc Tình đầu giống như làn gió mơn trớn trái tim mọi người ở đây. Cảm giác chân thật và mông lung này lại bao trùm trong lòng một lần nữa. Trong đầu bọn họ không tự chủ được mà nhớ lại mối tình đầu mang theo sự ngây ngô và hồn nhiên ngày nào...
Thời gian một bài hát ngắn ngủi chỉ mấy phút nhưng lại mang đến cho người ta dư âm tới tận hai ba ngày không dứt.
Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ si mê.
Tiếng hát đã phai nhạt bên tai từ lâu, đôi mắt nhắm chặt giờ phút này cũng từ từ mở ra...
Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Tiếng thét chói tai kinh thiên động địa!
Tận tình phóng thích, hò hét cuồng nhiệt!
Tách tách!
Tách tách!
Không ít người cầm di động chụp lại cảnh tượng này. Không ít phóng viên ẩn nấp trong bóng tối đã vui tới như lòng nở hoa, vừa quay chụp, đồng thời đã nghĩ tới tiêu đều của tin tức nóng hổi này.
- Nữ thần Thủy Ngưng Quân hiện thân trường Phục Đại!
- Trường Phục Đại! Đêm mỹ lệ, ngạc nhiên mỹ lệ!
- Thay da đổi thịt! Thủy Ngưng Quân có đột phá từ trước tới nay chưa từng có!
Tại một chỗ âm u.
- Khặc, quả nhiên Thủy Ngưng Quân lại xuất hiện tại trường Phục Đại thật!
Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đêm tối. Tiếng lên đạn cạch một tiếng rất nhỏ. Chợt một tiếng cười lạnh nhạt vang lên:
- Đi tới phía trước đám người, tìm đúng cơ hội, nhất định phải một đòn giết chết, nếu không một khi hỗn loạn lên, muốn ra tay sẽ khó khăn gấp trăm lần rồi!
- Rõ rồi!
Một tiếng nói khác dứt khoát vang lên.
- Chia nhau ra hành động.
- Không cần phiền toái như vậy đâu.
Một giọng nói nhẹ nhõm đột nhiên vang lên phía sau hai người.
- Ai?
Một tên sát thủ chĩa khẩu súng trong tay về phía này trong nháy mắt.
Vù!
Một luồng gió từ chân đảo qua, nện mạnh lên cổ tay tên sát thủ. Một trận đau đớn truyền tới, súng lục rơi cạch xuống mặt đất. Trong chốc lát, một gã sát thủ khác cũng kinh hãi, lập tức giơ súng lên, không ngờ trong tích tác lại cảm thấy cổ tay tê rần, đồng thời mắt nhoáng lên.
Vù!
Súng lục bất ngờ biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện trong tay người nọ. Nòng súng đen ngòm lạnh lẽo lộ ra rõ ràng trong đêm đen, khiến kẻ khác không rét mà run!
- Đừng! Đừng nổ súng!
Giọng nói run run.
Rầm! Rầm!
Tiêu Dương ra tay nhanh như gió, vọt một bước từ xa tới, bóng tay quét ngang, hạ hai gã sát thủ rất dứt khoát.
- Thủy Ngưng Quân là do tôi mời tới, đừng kẻ nào mơ tưởng đụng tới cô ấy mảy may.
Tiêu Dương hờ hững nhìn hai sát thủ đang nằm trên mặt đất, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động gọi:
- Đã giải quyết xong, dẫn người lại đây đưa bọn họ tới phòng bảo vệ, báo cảnh sát đến đi.
Tiêu Dương đi thẳng trở về sân khấu.
Trường Phục Đại tối nay thoạt nhìn như không có nửa điểm bảo vệ nhưng Tiêu Dương tự tin tuyệt không có bất cứ sát thủ nào có thể tiến vào đục nước béo cò.
Giờ phút này tiếng vỗ tay dưới sân khấu vẫn chưa dứt. Bài hát đã hết, Thủy Ngưng Quân đứng ở trung tâm sân khấu, khuôn mặt tuyệt đẹp dưới ánh đèn càng khiến người ta hít thở không thông. Đó là một loại xinh đẹp khiến người ta rung động, giống như một đóa hoa sen nở trong đầm băng trên Thiên Sơn đóng băng nghìn dặm, tỏa ra ánh sáng lóng lánh khác thường.
- Hay không?
Giọng Thủy Ngưng Quân nhẹ nhàng hỏi một tiếng.
- Rất hay!
Fan hâm mộ cuồng nhiệt cho dù Thủy Ngưng Quân nói mặt trời mọc ở đằng tây thì bọn họ cũng lên tiếng đồng ý.
Thủy Ngưng Quân cười rất khẽ, nụ cười khiến không ít người ngây dại.
Fan hâm mộ Thủy Ngưng Quân hiểu rất rõ, tính cách Thủy Ngưng Quân giống như núi băng lạnh lẽo, rất ít khi cười. Mà giờ phút này...
- Cô ấy cười với tôi.
Một fan yêu nhạc hôn mê bất tỉnh.
- Đêm nay tôi rất vui khi được biểu diễn bài hát này tại trường Phục Đại.
Tiêu Dương nói mấy câu đơn giản xong, khuôn mặt vẫn lộ vẻ như cười như không, cất tiếng nói:
- Chẳng qua đêm nay tôi không chỉ hát cho mọi người nghe một bài!
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới chợt như sôi trào!
Tiếng hò hét kích động và tiếng vỗ tay như sấm nổ vang vọng thật lâu...
Thủy Ngưng Quân giơ khẽ tay lên, ra hiệu mọi người đừng lên tiếng. Chỉ một thoáng sau, toàn trường liền yên tĩnh.
- Mọi người thích xem tôi nhảy múa không?
Thủy Ngưng Quân mỉm cười.
Mắt mọi người nơi này đều sáng lên, thậm chí hô hấp cũng dồn dập, hô to gần như rách yết hầu:
- Thích!
- Đêm nay tôi sẽ múa cho mọi người một khúc.
Thủy Ngưng Quân cười bình thản, nói:
- Chuẩn xác mà nói, tiết mục kế tiếp cũng là tiết mục cuối cùng của đêm nay, là một khúc đàn tranh cổ. Mà tôi là người múa phụ họa cho đàn tranh, múa một khúc Túy vũ.
Lập tức toàn trường xôn xao trong thời gian ngắn!
Mà trong tích tắc này, nhất là đám phóng viên dưới đài cũng không nén nổi chấn động!
- Thủy Ngưng Quân lại múa phụ họa cho người khác?
- Ai lại được nể mặt như vậy, có thể khiến Thủy Ngưng Quân múa phụ họa cho?
- Chẳng lẽ trong đó còn có gì ảo diệu?
Tất cả mọi người đều mở lớn hai tròng mắt...
- Một khúc đàn này, tôi tin rằng tất cả mọi người đều không xa lạ.
Thủy Ngưng Quân mỉm cười nói:
- Nghe nói ngày đầu tiên nói được sáng tác cũng là bữa tiệc tối đón người mới của trường Phục Đại, lúc ấy đã gây nên tiếng vang phi thường.
Ngay lúc này, đã có không ít người dưới sân khấu hiểu ra.
- Là Túy vũ địa phủ!
- Chậc chậc! Đến nay tôi cũng khó có thể quên khúc đàn đó!