Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 278: Giống ngựa hơn một chút! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tôi tên là Quân Thiết Anh.

- Hai người coi như biết nhau nhé.

Tiêu Dương đi lên phía trước nói:

- Đại tiểu thư, đêm nay cô Th...

Tiêu Dương dừng lại, lập tức đổi giọng:

- Ngoài hát ra một bài ra, Ngưng Quân sẽ múa phụ họa cho cô.

- Múa phụ họa?

Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của Quân Thiết Anh, đôi mắt không khỏi dời về phía Thủy Ngưng Quân. Thủy Ngưng Quân gật đầu khẽ. Giờ phút này đôi mắt Quân Thiết Anh lóe lên một tia kinh ngạc, nhìn về phía Tiêu Dương.

- Túy vũ địa phủ. Nếu có người có thể múa một bài thì tuyệt đối sẽ tạo nên hiệu quả rất tốt.

Tiêu Dương cười nói:

- Đã khá muộn rồi, Đại tiểu thư, mọi người tạm thời sắp xếp luyện trong phòng bảo vệ một hồi, đợi lát nữa chuẩn bị lên sân khấu. Ngưng Quân, tin rằng sau khi cô nghe xong bản nhạc này, tuyệt đối sẽ cam tâm tình nguyện múa phụ họa.

Tiêu Dương tự tin mỉm cười nói, ánh mắt khi liếc về phía Tiếu Tiêu, không khỏi nghi hoặc hỏi một tiếng:

- Bánh bao lớn, sao cô lại ôm đàn tranh mãi thế?

- Tôi...

Tiếu Tiêu suýt nữa nói đương nhiên là để đập anh. Chẳng qua ánh mắt cô hơi tò mò nhìn quang não một chút, lại bận tâm tới hình tượng của mình nên chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, miễn cưỡng cười cười:

- Tôi mang đàn cho Thiết Anh mà.

- Vậy thì vừa đúng lúc.

Tiêu Dương mừng rỡ cười toe toét:

- Bánh bao lớn, đợi lát nữa cô liền phụ trách bê đàn, tôi đỡ tốn sức.

- ...

Nội tâm Tiếu Tiêu không ngừng nguyền rủa Tiêu Dương, chẳng qua cũng chỉ có thể yên lặng chịu nỗi “nhục nhã” này.

Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh vào phòng bảo vệ xong, lại bỏ xe lăn ra, để bốn cô gái ở lại trong phòng bảo vệ, mình xoay người đóng cửa đứng bên ngoài. Chỉ trong chốc lát sau, tiếng dây đàn nhẹ nhàng rung lên truyền vào tai, giai điệu Túy vũ quen thuộc du dương vang lên...

Khiến người ta say mê, trái tim xúc động.

- Sức hút của đàn tranh không thua kém bất cứ nhạc khí gì.

Tiêu Dương bình thản tự nhủ:

- Đại tiểu thư đàn thể hiện được linh hồn của nó.

Khoảng nửa giờ sau, đến gần chín rưỡi.

Tiệc tối đã gần kết thúc rồi, tính nhẫn nại của người xem dường như cũng hết tới bảy tám phần. Đám người kiễng chân đứng đợi nhưng lại không thấy bóng dáng vẫn mơ tưởng, thậm chí một số người đã tiến về lối ra...

- Chẳng lẽ hiệu phó Tô lừa chúng ta sao?

- Thủy Ngưng Quân căn bản không đến!a

Tiếng bàn tán vang lên...

Giờ phút này, trong khu hành lang âm u, một chiếc xe lăn dẫn đầu, Tiêu Dương đi phía sau, từ từ tiến tới. Tiếu Tiêu ôm cây đàn tranh nặng nề, khổ không thể nói nổi, ánh mắt thường thường oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Mà Thủy Ngưng Quân đang đi cạnh Tiêu Dương, đôi mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc tới chấn động.

Quả thật khúc Túy vũ kia đã mang tới rung động từ nội tâm cho Thủy Ngưng Quân!

Đúng như Tiêu Dương nói, giờ phút này thật sự Thủy Ngưng Quân đã cam tâm tình nguyện lên múa phụ họa cho bản nhạc này.

Tiếng bàn tán từ từ hình thành lực lượng như thủy triều, ba chữ Thủy Ngưng Quân cũng từ từ được hô lên đều nhịp, hơn nữa tiếng hô càng lúc càng lớn!

- Thật không ngờ cô đúng là được hoan nghênh như vậy.

Buồn cười là thằng nhãi Tiêu Dương này chưa bao giờ đối xử với Thủy Ngưng Quân như một ngôi sao.

- Hừ!

Mặt Thủy Ngưng Quân không che dấu vẻ vui mừng. Từ khi tranh đấu với Tiêu Dương tới giờ, đây mới là lần đầu tiên thoạt nhìn cô chiếm được thế thắng.

- Chẳng qua cụ thể thể nào thì phải chạy mới biết.

Tiêu Dương lẩm bẩm.

Giờ phút này trên sân khấu, người dẫn chương trình vội vã bước lên, mặt mang nụ cười rất chuyên nghiệp nhưng cũng khó có thể che dấu nổi vẻ phấn chấn kích động, hầu như sắp bóp nát cả micro cầm trong tay. Y vội vàng hít sâu vài hơi, nhìn đám đông như kiến cỏ dưới sân khấu, giờ phút trong lòng rốt cục hơi lo lắng, mặt mỉm cười, từ từ nói vang vang.

- Chờ đợi cả một đêm, đứng cả một đêm, chúng ta chỉ vì chờ đợi cảm giác ngọt ngào và khổ sở như “tình đầu” này.

- Á!!!

Người dẫn chương trình vừa mới dứt lời, toàn bộ nơi này vang lên tiếng hoan hô chói tai như dời núi lấp biển.

Tới rồi!

Thật sự tới rồi!

Tất cả mọi người không thể nén sự phấn chấn kích động trong lòng. Từ trong lời nói của người dẫn chương trình, hầu hết mọi người đều nhận được một tin tức rất rõ ràng...

Thủy Ngưng Quân tới rồi!

Bởi vì bài hát nổi tiếng của Thủy Ngưng Quân là bài hát trong bộ phim thần tượng mà cô diễn “Tình đầu”, tên bài hát cũng là ... Tình đầu!

Tiếng thét chói tai!

Lúc này người dẫn chương trình không cần dùng quá nhiều ngôn từ để diễn tả, chỉ tăng âm lên mức cao nhất, hô lớn:

- Dùng tiếng hô lớn nhất của mọi người, hô tên cô ấy đi!

- Thủy Ngưng Quân!

- Thủy Ngưng Quân!

- Thủy Ngưng Quân!

Tiếng hô rung động trời đất.

Ngọn đèn trên sân khấu tối dần. Chỉ chốc lát sau, một luồng sáng chiếu xuống một bên sân khấu, lộ ra vẻ mặt quen thuộc tuyệt đẹp trước mắt mọi người...

Đẹp tới khiến người ta rung động!

Thay đổi phong cách ăn mặc hoa lệ thường ngày càng khiến ánh mắt người ta sáng ngời.

Hít thở không thông!

Ngẩn người ra trong giây lát...

- Á!!!!

Tiếng thét chói tai, kinh thiên động địa trộn lẫn với những tiếng hò hét kích động vang vọng. Giờ phút này, mọi người mới thật sự ý thức được, đêm nay quả thật đã không chờ đợi vô ích! Chưa ai có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Thủy Ngưng Quân như vậy!

Thủy Ngưng Quân giống như một linh hồn sinh ra vì sân khấu.

Trong nháy mắt khi cô bước lên sân khấu, tâm tình còn lại dường như đã biến mất hoàn toàn, bộc lộ toàn bộ khí chất mà mình muốn thể hiện ra, bước đi thản nhiên tới giữa sân khấu. Một bài hát mà hầu hết mọi người ở đây đều quen thuộc đồng thời vang lên nhẹ nhàng...

Lập tức toàn trường yên tĩnh.

Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lại, mọi người như ngừng thở.

Tiếng ca du dương giống như nhạc trời vang vọng trong đêm tối...

Mọi người dưới sân khấu đều như mê say.

- Không hổ là Thủy Ngưng Quân!

- Tôi yêu em! Thủy Ngưng Quân!

Tiếng thì thào...

Ở sau màn, cũng có một tiếng cảm thán đánh giá vang lên.

- Thật không tồi, xem ra... Giống ngựa hơn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️