...
- Hai người đêm nay phải chú ý tập trung vào, ngàn vạn lần không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy.
Tiêu Dương dặn đi dặn lại Lâm Tiểu Thảo mấy lần rồi mới xoay người trở về phòng ngủ của bảo vệ tại tòa nhà A. Nằm trên giường, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên một bức tranh...
Quần áo lụa ẩm ướt một vùng. Da thịt trắng như tuyết mang theo giọt nước, trong trắng lộ hồng, chỗ lồi lõm khiến tim kẻ khác đập thình thịch thèm thuồng. Ánh mắt bối rối lại tỏa ra một tia dịu dàng, trong ngượng ngùng có vài phần nổi giận, giống như tiên tử xinh đẹp rơi xuống chốn nhân gian.
- Quả thật là một bức tranh đẹp.
Tiêu Dương bật người dậy, lấy giấy bút ra rất nhanh, hơi trầm ngâm, lập tức vung bút như bay. Một bức tranh chân dung tuyệt mỹ, như cười như oán được miêu tả sinh động trên giấy mỏng.
Cạch!
Hạ bút xuống.
Tiêu Dương hài lòng nhìn thoáng qua tác phẩm này, khóe miệng nhếch lên.
- Phong cảnh phồn hoa vạn đào xanh, Chân mày xanh biếc rũ sắc liễu, Hàng mi dài, rủ bóng mắt lung linh. Ngón tay ngà ngọc nét môi xinh, Ba trượng trướng đào hương phảng phất, Mị nhãn như tơ ngắm nhìn ai, Tóc bạc óng ánh, cùng gắn kết, Khiến ai dõi mắt trong theo dáng ai …
Đọc đến tận đây, Tiêu Dương không nhịn được cười ha hả, đồng thời tay lại vung bút lên, nhúng mực rất nhanh, hơn nữa còn viết xuống vài hàng chữ.
- Tô thêm bờ môi , nét phù dung, người đẹp thanh khiết như băng như sương, lặng vào thế tục, ngắm cõi hồng trần, Ai có thể cùng ta tiêu dao!
Phác họa vài dòng, theo đó mỉm cười.
Lại buông bút lần nữa, bức họa trước mắt mới thật sự khiến Tiêu Dương dài lòng, mỉm cười khẽ, lại nằm xuống giường lần nữa.
Nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng tới giờ tan học xế chiều, Tiêu Dương mới đứng dậy, thu bức tranh lại, đi thẳng tới khu giảng đường.
Còn chưa tới gần giảng đường, hắn đã đâm phải một bóng người vội vã chạy từ một bên tới...
- Hiệu phó Tô?
Tiêu Dương ngẩn ra, cười tới đón đường, nói:
- Hiệu phó Tô, bình thường ông cũng không rời phòng làm việc sớm như vậy...
- Thằng ranh cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện đó.
Tô Thắng Kỷ vừa nóng vừa giận, trừng mắt nhìn Tiêu Dương vài lần:
- Cậu có biết hay không, vừa rồi chưa tới nửa giờ đã có hơn trăm sinh viên tới gõ cửa phòng tôi, hỏi đêm nay mấy giờ Thủy Ngưng Quân sẽ tới... Tôi...
Tô Thắng Kỷ cảm thấy đầu sắp nổ.
- Tiêu Dương, cậu nói đi, phải thu xếp cục diện rối rắm này thế nào đây?
- Ấy...
- Hiện tại tôi chỉ nhìn thấy sinh viên là đã nhức đầu rồi. Chẳng lẽ tôi lại bảo bọn họ, sáng hôm nay đều là lừa dối bọn họ...
Tô Thắng Kỷ đau khổ nói:
- Đây lại liên quan tới vấn đề danh dự đấy.
- Hiệu phó Tô, ông lo lắng về việc này sao?
Tiêu Dương thử dò hỏi.
Tô Thắng Kỷ nhìn Tiêu Dương “u oán“.
- Cậu đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, tôi có thể không lo lắng sao?
Tiêu Dương cười ha hả, vỗ bả vai Tô Thắng Kỷ, cười nói:
- Lão Tô à, hai ta có quan hệ thế nào chứ? Tôi làm sao có thể đẩy ông vào lò lửa được?
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Cậu có ý đồ gì đây? Có phải mới trêu chọc Tiểu San, muốn nhờ tôi đi xin hộ không?
Đối với việc Tiêu Dương đột nhiên tiếp cận, Tô Thắng Kỷ lập tức ngửi thấy mùi vị không tầm thường.
- ...
Tiêu Dương bi phẫn. Tôi là người làm việc đều có ý đồ vậy sao?
Từ vẻ mặt của Tô Thắng Kỷ thì xem ra rất giống vậy!
- Chuyện này.
Tiêu Dương nặn ra một nụ cười:
- Giữa tôi với cô Tô cũng không có vấn đề gì. Thành thật mà nói, những lời Tiêu Dương tôi nói cũng không phải chỉ là nói suông. Nếu sáng nay tôi đã nói với các sinh viên là lấy danh nghĩa của hiệu phó Tô ngài mời Thủy Ngưng Quân tới đây, như vậy tuyệt đối sẽ làm được.
Tô Thắng Kỷ liếc Tiêu Dương một cái:
- Thủy Ngưng Quân không dễ mời thế đâu. Nghe nói cô ấy chưa bao giờ biểu diễn kiểu nghiệp dư thế này.
- Nhưng cô ấy đã đồng ý rồi.
Tô Thắng Kỷ ồ một tiếng theo tiềm thức, đột nhiên con ngươi mở lớn:
- Cậu vừa nói gì?
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn Tô Thắng Kỷ, nhấn từng chữ một:
- Tôi nói là Thủy Ngưng Quân đã đồng ý đêm nay sẽ biểu diễn tại trường Phục Đại rồi. Ông lão hiệu phó Tô ngài không cần lo lắng đánh mất danh dự trước mặt đám sinh viên nữa, ngược lại còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đám sinh viên ấy chứ!
- Thật sao?
Tô Thắng Kỷ không thể tin nổi.
- Cậu lại có thể mời được Thủy Ngưng Quân tới à?
Tiêu Dương không khiêm nhường chút nào, cười đắc ý:
- Hiện tại tôi cũng coi như một nửa sư phụ của cô ấy, muốn cô ấy lên đài hát một bài cũng không phải vấn đề.
Vẻ mặt đau khổ của Tô Thắng Kỷ trước đó bị quét sạch trong nháy mắt, cười ha hả, cuống quít khen ngợi Tiêu Dương!
- Nhóc con giỏi lắm, may còn có cậu.
- Ấy, chẳng qua, hiệu phó Tô, Thủy Ngưng Quân có thể đến nhưng ông phải hứa với tôi một việc.
Đột nhiên Tiêu Dương nói.
- Biết ngay là cậu sẽ không tặng không biếu không mà.
Hiện giờ tâm tình của Tô Thắng Kỷ thật quá sung sướng.
- Nói đi, là viết thư tình nhờ tôi giao cho San San à? Hay là...
Tiêu Dương cảm thấy lưng đã đầy mồ hôi lạnh.
Tuy nói đó không phải con gái ruột của ngài nhưng cũng vẫn là cháu gái ruột của ngài đấy!
Tiêu Dương vội vàng ho một tiếng, nói:
- Không liên quan tới chuyện đó.
Dừng lại một chút, hắn tiện đà nói:
- Hiệu phó Tô, với thân phận của ông chắc hẳn có không ít bạn bè là phóng viên phải không?
Nghe vậy, Tô Thắng Kỷ ngẩn ra, nhất thời cười ha hả:
- Tôi hiểu ý của cậu rồi. Yên tâm đi, tuyệt đối tôi sẽ không tiết lộ chút tin tức gì cho đám bạn làm phóng viên về Thủy Ngưng Quân.
- Không!
Tiêu Dương lập tức ngắt lời Tô Thắng Kỷ, lại cười nói:
- Ông phải nói chứ! Hơn nữa còn phải cực kỳ bí ẩn nói cho bọn họ biết. Tin rằng hễ là phóng viên thì sẽ không bỏ qua tin tức như vậy.
- Nói cho phóng viên sao?
Tô Thắng Kỷ ngây người ra, khó hiểu lời Tiêu Dương.
- Ừ.