- Ngưng Quân, không sao chứ?
Trần Bích Hoa có cảm giác thời gian quay ngược lại. Nếu không thì làm sao Thủy Ngưng Quân lại rơi xuống hồ sen tới hai lần một ngày chứ.
- Không sao cả.
Thủy Ngưng Quân nén vẻ đỏ bừng trên mặt, hít sâu một hơi, trừng mắt lườm Tiêu Dương.
- Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi. Cảnh quay cuối cùng đã hoàn thành, quả thực là khiến người ta khen không dứt lời!
Trần Bích Hoa dứt Thủy Ngưng Quân trở về. Mặc dù cô cảm thấy thằng ranh bên cạnh này rất có tiềm chất trong giới giải trí nhưng lại càng e ngại việc hắn ra tay không có bất cứ dấu hiệu gì. Nếu lại ném Thủy Ngưng Quân xuống hồ sen lần nữa thì đúng là không xong rồi.
Đi chừng mười bước, đột nhiên Thủy Ngưng Quân xoay người, lạnh nhạt nói:
- Đêm nay mấy giờ?
Nghe thế, Tiêu Dương ngẩn ra, nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, lập tức nói:
- Tối nay tám giờ đến chín giờ cũng không sao cả.
- Ngưng Quân, làm sao thế?
Trần Bích Hoa nghi vấn nói.
- Chị Hoa, trở về tôi sẽ kể cho chị.
Thủy Ngưng Quân suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Dương:
- Tám giờ tối anh tới đón tôi.
- Được! Không thành vấn đề!
Tiêu Dương đồng ý vô cùng sảng khoái.
Thủy Ngưng Quân và Trần Bích Hoa đi về bên trong xe...
Chiếc Lamborghini từ từ rời khỏi trường Phục Đại trong sự bảo vệ của đông đảo xe cộ, đi lên đường quốc lộ.
Trần Bích Hoa mấy lần muốn hỏi lại thôi.
- Chị Hoa, chị muốn hỏi gì?
Thủy Ngưng Quân lên tiếng đánh tan sự yên tĩnh. Cuối cùng Trần Bích Hoa cũng không nhịn được hỏi:
- Ngưng Quân, vừa rồi cô đồng ý tối nay làm gì với Tiêu Dương thế?
- Ừ.
Thủy Ngưng Quân cười khẽ:
- Tôi đồng ý với hắn tối nay sẽ hát một bài trên sân khấu tiệc tối của trường Phục Đại.
- Cái gì?
Giọng Trần Bích Hoa đột nhiên lớn hơn vài phần, con ngươi cũng mở lớn tới cực điểm. Nửa ngày sau, cô mới vô cùng cẩn thận nói:
- Ngưng Quân, cô... Không phải cô nói đùa đấy chứ?
Thủy Ngưng Quân lắc đầu:
- Không phải. Quả thật tôi muốn thử cảm giác hát trên sân khấu bình thường, dưới ngọn đèn bình thường một lần.
- Trời ạ! Không phải cô...
Trần Bích Hoa sờ trán Thủy Ngưng Quân, nghi ngờ cô bị rơi xuống hồ sen mà ấm đầu rồi.
- Chuyện này.... Có gì hay mà thử đâu.
Trần Bích Hoa vội nói:
- Ca hát ở địa phương như vậy không an toàn, một khi có fan hâm mộ nổi điên lên thì cô đối phó thế nào? Còn nữa, nếu như để sát thủ biết cô xuất hiện trên sân khấu tiệc tối trường Phục Đại, bọn chúng sẽ càng không bỏ qua cơ hội ám sát như vậy... Chuyện này... Ngưng Quân, tôi không hiểu tại sao cô lại đồng ý biểu diễn như vậy, càng huống hồ đêm nay cô đã có lịch khác rồi mà!
- Một buổi vũ hội có không đi cũng không sao. Từ chối giúp tôi đi.
Thủy Ngưng Quân nói nhỏ:
- Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi. Cho dù là trong tranh của tôi hay trong lời hát cũng đều thiếu một loại linh hồn. Một loại gần với hiện thực, cần với cảm giác tự nhiên, đại chúng. Chính là bởi tôi chưa từng cảm nhận cuộc sống như người bình thường bao giờ. Lúc này tôi cảm thấy đây là một cơ hội.
Thủy Ngưng Quân cười rất khẽ:
- Chị Hoa, chị cứ yên tâm. Có Tiêu Dương rồi, sự an toàn của tôi không có vấn đề.
Trần Bích Hoa trợn mắt há mồm nhìn Thủy Ngưng Quân, thừ người ra, nửa ngày sau mới giật mình tỉnh lại:
- Quái, quá quái lạ rồi...
- Sao thế?
Thủy Ngưng Quân mỉm cười.
- Lại nữa rồi!
Trần Bích Hoa nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Cô có phát hiện ra không. Từ lúc lên xe tới giờ, số lần cô cười còn nhiều hơn cả tháng trước đó!
Thủy Ngưng Quân cũng ngẩn ra.
- Ôi!
Trần Bích Hoa thở dài.
- Ngưng Quân à, cô hẳn phải biết tầm quan trọng của vũ hội đêm nay! Nếu cô không dự buổi vũ hội này, tuyệt đối có ảnh hưởng phi thường lớn với tiền đồ của cô! Nói thế nào thì cô cũng là siêu sao trong giới giải trí... Quan hệ không thể quá cứng nhắc!
Trán Thủy Ngưng Quân hơi nhíu lại, nửa ngày sau mới khẽ cắn môi, bình thản nói:
- Tôi chỉ đi hát một bài ở trường Phục Đại, sau đó sẽ tham gia buổi vũ hội kia.
- Vậy...
Trần Bích Hoa hơi do dự một chút.
- Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi.
Thủy Ngưng Quân nói:
- Tóm lại tôi nhất định sẽ đi trường Phục Đại.
Trường Phục Đại...
- Cái gì?
- Thủy Ngưng Quân thật sự sẽ tới sao?
Hai tiếng nói mang theo vẻ khiếp sợ và hưng phấn cực độ vang lên trong chốc lát!
Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ trợn trừng nhìn Tiêu Dương, mắt lộ vẻ khó tin...
- Đúng vậy.
Tiêu Dương gật đầu, cười cười nói:
- Nghe nói Thủy Ngưng Quân hát không tồi.
- ....
Hai người im bặt nhìn Tiêu Dương.
- Là lừa hay ngựa, lôi ra chạy là biết ngay.
- ...
Hai ánh mắt mang theo sát khí nhìn Tiêu Dương!
Không ngờ Tiêu Dương lại lôi nữ thần trong lòng mình ra ví von với lừa ngựa...