- Người cũng như tranh.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Thủy Ngưng Quân, nói nhấn từng chữ một. Giờ khắc này đôi mắt Thủy Ngưng Quân cũng không nén nổi chấn động.
Người cũng như tranh. Cô từng nghe qua bốn chữ đánh giá này nhưng người nói ra bốn chữ này tuyệt đối là đại sư bậc cao nhất về thư pháp đương thời. Thằng nhãi trước mắt này... Nhìn kiểu gì cũng chỉ như một tên vô lại.
- Tranh sơn thủy cổ tất nhiên lấy sơn thủy làm chủ đề.
Tiêu Dương bình thản nói:
- Sự hòa hợp của cả hai quyết định ưu khuyết điểm của một bức tranh. Cô Thủy vẽ núi có thừa vẻ mênh mông rộng lớn, hơi khiếm khuyết ở sự dung nạp! Thiếu sự chất phác, chắc chắn của núi, lại nhiều đỉnh cao lộ ngạo khí! Bởi vì cô Thủy là một người vô cùng cao ngạo, càng là người háo thắng thích hơn thua! Nói có nước non, nước có trăm loại sắc thái, có thể nói là có càng ngàn vạn dáng vẻ trong cuộc sống nhưng rồi đều trở lại là nước như trước. Cô Thủy vẽ nước nhưng cục diện lại là hồ nước chết, không có nửa điểm hơi thở tính mạng. Cô Thủy, cho dù cô chưa từng leo lên núi lớn, cảm thụ gió núi mang theo mùi bùn đất đặc trưng nhưng nước, chắc cũng phải chơi đùa dưới nước rồi chứ? Chẳng lẽ từ bé cô Thủy chưa bao giờ chơi đùa dưới nước sao?
- Không liên quan tới anh.
Thủy Ngưng Quân cắn chặt môi, xoay mặt sang một bên, trong đầu lại không ngừng vang vọng lời Thủy Ngưng Quân nói...
- Tổng kết lại.
Tiêu Dương đảo mắt liếc nhìn bức tranh phía dưới, lắc đầu thở dài:
- Trong mắt tôi, bức tranh này... Không đáng một đồng!
Ầm!
Thân thể mềm mại của Thủy Ngưng Quân không kìm được run rẩy, nửa ngày sau mới nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, gấp gáp nói:
- Anh...
Cho dù là ông nội cô phê bình bức tranh của cô cũng chưa bao giờ nói là không đáng một đồng! Đây là thất bại lớn nhất trong đời Thủy Ngưng Quân!
Chỉ chốc lát sau, Thủy Ngưng Quân mới hít sâu một hơi:
- Nói miệng thì ai chả nói được. Anh có giỏi thì... Ra tay xem.
- Chuyện này đơn giản, chỉ là một việc nhỏ xíu thôi.
Tiêu Dương cười, ánh mắt nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Chẳng qua trên đời cũng không có cơm trưa miễn phí...
- Ra giá đi.
- Nói tiền nong làm tổn thương tình cảm quá.
Tiêu Dương nghiêm túc xua tay từ chối.
Thủy Ngưng Quân liếc mắt nhìn Tiêu Dương:
- Tôi chẳng có tình cảm gì với anh cả.... Nói đi, anh muốn thế nào?
Tiêu Dương cười khẽ:
- Tôi đã nói trên xe với cô Thủy rồi, hẳn là vẫn còn nhớ chứ.
Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân ngẩn ra, cắn chặt môi dưới. Một lúc sau, cô mới giương mắt, trầm giọng nói:
- Chỉ cần anh làm được thì tôi sẽ đồng ý với anh.
Mọi người bên cạnh đều không hiểu rốt cục hai người đã đạt được hiệp nghị gì rồi.
Lúc này trong tay Tiêu Dương đã có thêm một cây bút, đang đứng trước bức tranh. Mà Thủy Ngưng Quân và Tô Thắng Kỷ đều đang đứng một bên, nhìn không chuyển mắt.
Tiêu Dương chấp bút xong, vẻ tươi cười trên khuôn mặt trong nháy mắt liền biến mất không còn chút nào, nghiêm nghị trầm ngâm một lúc, đột nhiên vung bút như gió, ngọn bút di chuyển trên bức tranh như linh xà, lưu loát như mây trôi nước chảy!
Hai người Thủy Ngưng Quân và Tô Thắng Kỷ vốn nhíu chặt mày, càng nhìn đôi mắt càng lộ vẻ khiếp sợ, giống như có một loại ánh mắt từ trong mắt tỏa ra, chỉ chốc lát sau...
Cạch!
Tiêu Dương hạ bút trong tay xuống, phun một ngụm nước xuống!
Hai người bên cạnh đã hoàn toàn sợ ngây người!
Bọn họ nhìn chằm chằm vào bức tranh đã hoàn toàn thai da đổi thịt trước mặt, vô cùng khiếp sợ.
- Vẽ rồng điểm mắt! Bút họa thần kỳ!
Tô Thắng Kỷ đã không còn biết dùng ngôn từ gì để miêu tả nữa, vẻ mặt kích động.
Đôi mắt Thủy Ngưng Quân càng khiếp sợ hơn, tràn ngập kích động và phức tạp, còn cả vẻ khó có thể tin nổi!
Bức tranh như có linh hồn, đã thể hiện hết tinh túy!
Sau khi Tiêu Dương hạ bút, Thủy Ngưng Quân rõ ràng cảm nhận được những thứ mà bức họa của mình còn thiếu đã được thể hiện ra đầy đủ!
Vậy mà lại xuất phát từ vị bảo vệ của nói lời ngông cuồng này?
Rung động tới cực độ!
Rất lâu sau không có động tĩnh, chỉ chốc lát, ánh mắt Thủy Ngưng Quân mới miễn cưỡng rời khỏi sức hút của bức tranh được, vô cùng khiếp sợ nhìn Tiêu Dương. Cho tới giờ khắc này, cô mới có cái nhìn hoàn toàn mới đối với vị đội trưởng Tiêu vẫn nói chuyện có chút không đứng đắn này, hơn nữa còn bị rung động.
Nửa ngày sau.
Một giọng nói phá tan sự yên tĩnh.
- Các người nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như vậy... Tôi sẽ kiêu ngạo đấy!
Tiêu Dương hơi xấu hổ nói.
- ....
Trước mắt Tô Thắng Kỷ tối sầm, thân thể hơi run rẩy dựa vào cột đá bên cạnh.
Khí thế như thế ngoại cao nhân vào một khắc khi chấp bút, một người khiến kẻ khác kính ngưỡng đứng trước mặt bọn họ, chỉ điểm bến mê cho bọn họ, tất nhiên trong lòng Tô Thắng Kỷ kính trọng vô cùng. Không ngờ Tiêu Dương vừa mở miệng liền đánh tan loại không khí này, hình tượng cao vút trên trời ầm ầm tan nát.
Thủy Ngưng Quân cũng giật mình tỉnh lại, thậm chí còn dụi dụi hai mắt, giống như nhìn lầm. Đây đúng là vị đội trưởng đội bảo vệ họ Tiêu.
Một lúc lâu sau, Thủy Ngưng Quân không kìm nổi, mở miệng hỏi khẽ:
- Anh... Làm sao anh làm được?
- Về vấn đề cấp độ cảnh giới, tôi rất khó giải thích với cô.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, giương mắt nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Cô muốn học thật sao?
- Không sai.
Thủy Ngưng Quân trả lời hầu như không chút do dự, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Ngoài âm nhạc ra, tranh thủy mặc là thứ Thủy Ngưng Quân thích nhất. Hôm nay có cơ hội xuất hiện trước mặt mình, giống như một vị cuồng võ học gặp được tiền bối võ lâm. Cơ hội như vậy, ai lại muốn bỏ qua chứ.
Tiêu Dương ớ một tiếng, giương mắt ngắm Thủy Ngưng Quân:
- Cô xác định?
Thủy Ngưng Quân gật đầu.
- Trong chốc lát rất khó nói rõ.
Tiêu Dương đột ngột đưa tay nắm tay Thủy Ngưng Quân:
- Bản thân cảm thụ một chút còn hơn cả trăm câu giải thích.
Xoạt!
Tiêu Dương dùng sức một chút, bóng dáng Thủy Ngưng Quân lập tức hóa thành một đường vòng cung, rơi xuống hồ sen một cách vô cùng chuẩn xác.
Ào!
Bọt nước bắn tung...
Mai khai nhị độ!