Theo Thủy Ngưng Quân thấy, cho dù là Tiêu Dương cải tiến được bức tranh sơn thủy này hay ném mình xuống hồ sen lần nữa, cả hai chuyện đều có khả năng gần như bằng không.
Thế nào cô cũng không tin rằng một bảo vệ cửa ỷ vào thực lực không tồi của mình kia lại còn có khả năng thi họa.
Nguyên nhân căn bản nhất là bởi sâu trong nội tâm Thủy Ngưng Quân không muốn thua Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, Tiêu Dương!
Lúc này Tô Thắng Kỷ đã đi qua đánh thức Tiêu Dương dậy.
- Hiệu phó Tô?
Tiêu Dương mang kính râm nhìn một cái, vẻ mặt nghi hoặc:
- Sao ông lại ở đây? Đúng rồi, quay xong quảng cáo chưa?
Tiêu Dương đứng lên, thấy ánh mắt mọi người giờ phút này đều nhìn về phía mình, không khỏi hơi xấu hổ, đồng thời cũng âm thầm tự nhủ.
Chẳng qua chỉ ngủ gật chút thôi, Trạng Nguyên tôi cũng không phải vệ sĩ đặc biệt của Thủy Ngưng Quân, không cầm tiền lương, ngủ một chút cũng phải gọi lãnh đạo tới sao?
- Không phải, chưa quay xong quảng cáo...
Tiêu Dương cười một tiếng với Tô Thắng Kỷ:
- Chuyện này, hiệu phó Tô, cũng không phải tôi cố ý...
Tô Thắng Kỷ ngẩn ra, không hiểu Tiêu Dương nói gì.
- Chắc không phải viết kiểm điểm chứ?
Tiêu Dương vô cùng cẩn thận dò hỏi.
- ...
Nhắc đến kiểm điểm đúng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Tô Thắng Kỷ. Đó không phải kiểm điểm mà là bạt tai. Tô Thắng Kỷ nhìn Tiêu Dương sâu kín. Lúc này một giọng nói lạnh lùng đã vang lên...
- Đội trưởng Tiêu, hiệu phó Tô muốn hỏi anh có thể cải thiện bức tranh này không.
Mặc dù Thủy Ngưng Quân hơi hoài nghi nàng dù sao cũng không muốn tốn nhiều thời gian, lập tức hỏi luôn.
- Cải thiện?
Tiêu Dương ngẩn ra nhìn Tô Thắng Kỷ.
Tô Thắng Kỷ lập tức kể lại đơn giản chuyện bức tranh sơn thủy kia cho Tiêu Dương, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào hắn:
- Thế nào? Có cách không?
Nói thật, hiển nhiên Tô Thắng Kỷ hy vọng Tiêu Dương có thể biểu hiện đáng kinh ngạc một chút. Dù sao hiện tại hắn cũng đại biểu cho trường Phục Đại, có thể tỏa sáng rực rỡ thì trường Phục Đại cũng vinh quang.
- Có vậy thôi à?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại một tiếng.
- Hừ!
Giọng điệu của Tiêu Dương khiến Thủy Ngưng Quân rất khó chịu. Có vậy thôi? Chẳng lẽ anh còn muốn gì nữa?
- Thế thì đương nhiên là không thành vấn đề.
Tiêu Dương phẩy tay, cười ha hả:
- Một chuyện nhỏ tí xíu mà!
- ...
Tất cả mọi người tắt tiếng nhìn Tiêu Dương.
Trong đầu bọn họ đồng thời hiện lên một viên gạch, sau đó đồng thời choảng vào mấy lời này của hắn!
Anh còn chưa nhìn bức tranh, thế mà đã nói đầy tự tin như thế, mở miệng khoác loác, kết quả chỉ có một thôi. Chém gió!
Thủy Ngưng Quân nhìn lướt qua Tiêu Dương:
- Anh tên là Tiêu Dương hay là Tiêu Miệng Rộng thế?
Tiêu Dương bỏ kính râm xuống, cười tủm tỉm đi vài bước tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Ngưng Quân:
- Cô Thủy, thật ra dù tôi không nhìn bức tranh kia, tôi cũng biết rõ bức tranh của cô hiện giờ gặp phải vấn đề gì.
Thủy Ngưng Quân hừ một tiếng.
Tiêu Dương thong thả đi tới, trán hơi nhíu lại, mỉm cười mở miệng:
- Tinh túy của tranh sơn thủy cổ nằm ở tính hài hòa, nằm ở tự nghiên, không chỉ đơn thuần dựa vào vẽ lại là có thể miêu tả được.
Tiêu Dương hơi nghiêng mặt, lại nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Có phải cô cảm thấy trong sơn thủy thiếu hơi thở hài hòa tự nhiên không?
Thủy Ngưng Quân nhíu mày, chẳng qua không thể phủ nhận là cô đang chăm chú nghe những lời Tiêu Dương nói.
Tuy vậy miệng cô cũng vẫn ương ngạnh:
- Sơn thủy có ai chưa thấy? Anh đừng có đứng đó ra vẻ ghê gớm nữa.
- Dùng hai mắt xem, dùng tâm cảm thụ lại là hai cấp độ khác nhau, cũng là khuyết điểm trí mạng nhất trong bức tranh này của cô!
Tiêu Dương cười bình thản.
- Bức tranh này của cô chỉ dùng hai mắt vẽ ra, không phải dùng tâm thể hiện! Cho nên kết quả dù núi rất đẹp, nước rất trong nhưng hiệu quả chỉnh thể lại mất đi tinh túy núi non, sông nước hòa hợp.
- Anh...
Thoáng cái lời của Thủy Ngưng Quân ngưng bặt.
- Nói quá chuẩn xác.
Tô Thắng Kỷ sau khi trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên hai mắt sáng lên, hít sâu một hơi, ánh mắt không tự chủ được mà lộ vài phần được dẫn dắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, than thở từ đáy lòng:
- Tiêu Dương, cho dù là lúc nào cậu cũng đều mang đến cho tôi rất nhiều kinh ngạc và vui mừng! Hiện tại cuối cùng tôi cũng hiểu một câu, nghe thầy giảng một buổi còn hơn đọc sách mười năm.
Tiêu Dương lại chẳng hề khiêm nhường, thản nhiên tiếp nhận sự tán dương của Tô Thắng Kỷ.
Đồng thời ánh mắt hắn nhìn Thủy Ngưng Quân, mỉm cười:
- Cô Thủy, tôi nói không sai chứ.
Khuôn mặt Thủy Ngưng Quân lạnh lùng, bực bội nói:
- Cho dù anh nói hơi có lý nhưng giống như Triệu Quát luận chiến, bàn luận trên giấy thì có ích gì. Nhiều người có thể tìm ra khuyết điểm của bức tranh này nhưng chưa chắc đã đủ tài cải thiện nó.
- Không phải tôi đã nói rồi à. Chuyện nhỏ mà!
Tiêu Dương vẫn lộ vẻ tràn đầy tự tin, thậm chí vẻ mặt còn kiêu ngạo tự đắc:
- Không sai, không ít người có thể tìm ra khuyết điểm này của bức tranh, nhưng người chỉ nhìn thấy cô đã đoán được khuyết điểm của bức tranh này cũng không nhiều đâu nhỉ. Cùng lắm là chỉ có ông nội cô.
- Sao anh lại biết?
Thủy Ngưng Quân bật thốt lên, chợt nhận ra mình nói lỡ lời xong liền vội ngậm miệng lại.
Tiêu Dương không khỏi âm thầm nhếch miệng. Nói thật, câu cuối cùng là hắn tùy tiện nói bậy thôi.
Khuôn mặt tươi cười lộ vài phần thần bí:
- Nói cô cũng không hiểu đâu.
Tiêu Dương tiến lên vài bước, ra hiệu cho Thủy Ngưng Quân đứng một bên, đầu tiên nhìn lướt qua bức tranh kia, chỉ trong chốc lát liền lộ vẻ hiểu rõ, giương mắt cười.
- Tiêu Dương, thế nào?
Tô Thắng Kỷ vội vàng nói. Lão cũng vô cùng chờ đợi được biết kết quả sau khi cải thiện bức tranh này.