Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 270: Tôi tình nguyện tin tưởng hắn dám ném tôi xuống hồ sen một lần nữa! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thủy Ngưng Quân suy tư trong chốc lát, ánh mắt từ từ chuyển qua bức tranh, nửa ngày sau mới tự nói:

- Khẳng định bức họa này có thể sửa thành hiệu quả tôi mong muốn... Nhưng nên sửa thế nào đây?

- Đúng rồi.

Giờ phút này, Trần Bích Hoa đột nhiên mở miệng:

- Nghe nói phó hiệu trưởng Tô của trường Phục Đại cũng là người có nghề ở phương diện này. Thư pháp thi họa của ông ấy cũng đạt bậc đại sư tại Minh Châu. Hay là mời ông ấy đến xem?

Nghe vậy, đôi mắt Thủy Ngưng Quân cũng lộ sự vui vẻ:

- Thế hiển nhiên là tốt.

Có đôi khi người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lại tỉnh táo. Có lẽ mình không tìm ra vấn đề của bức tranh này, Tô Thắng Kỷ lại có thể đấy.

- Phó hiệu trưởng Tô ở bên kia.

Trần Bích Hoa lập tức bảo một người trong tổ quay phim bước nhanh đi mời Tô Thắng Kỷ.

Lúc này vốn Tiêu đại vệ sĩ đang ngồi trên ghế đá, dựa lưng vào cột đá đình hóng mát, đeo kính mát, không ai chú ý đến hai mắt của hắn rõ ràng đã nhắm lại, hô hấp đều đều, không ngờ đã ngủ gật rồi...

Ước chừng năm phút sau, bóng dáng Tô Thắng Kỷ xuất hiện, đi theo người trong tổ quay phim bước nhanh tới.

- Phó hiệu trưởng Tô, thật sự làm phiền ông rồi.

Trần Bích Hoa cười, tiến tới đón.

Tô Thắng Kỷ lập tức xua tay, mỉm cười lắc đầu:

- Không có gì. Có vấn đề gì ông lão tôi có thể giúp được, đương nhiên sẽ không từ chối.

- Hiệu phó Tô khiêm tốn rồi.

Lúc này Thủy Ngưng Quân bình thản nói:

- Ngưng Quân muốn nhờ hiệu phó Tô đến xem bức tranh này một chút.

- Bức tranh?

Tô Thắng Kỷ cất bước tiến lên, dưới sự ra hiệu của Thủy Ngưng Quân, ánh mắt nhìn về phía bức tranh sơn thủy kia.

Ánh mắt lão bất ngờ bị hấp dẫn thật sâu, hầu như đều nhìn qua mọi chi tiết. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt Tô Thắng Kỷ không khỏi lộ vẻ tán thưởng:

- Tranh đẹp lắm! Tranh đẹp lắm! Không biết bức tranh này là của vị danh gia nào?

Thủy Ngưng Quân khiêm tốn cười:

- Đây là tranh Thủy Ngưng Quân vẽ cho có thôi.

Nói tới bối phận thi họa, tuyệt đối Tô Thắng Kỷ là tiền bối của Thủy Ngưng Quân. Hơn nữa lúc bàn về thi họa, vẻ kiêu ngạo trên người Thủy Ngưng Quân cũng hơi thu lại, ngược lại còn hơi có vẻ nhu tình cổ điển.

Nghe vậy, đôi mắt Tô Thắng Kỷ không tự chủ được mà lóe lên một tia kinh ngạc, nửa ngày sau mới than thở:

- Nghe nói Thủy Ngưng Quân là tài nữ trong giới giải trí, xem ra quả thật danh bất hư truyền mà!

- Hiệu phó Tô quá khen rồi.

Thủy Ngưng Quân bình thản nói:

- Đúng là Ngưng Quân muốn nhờ hiệu phó Tô xem giúp, làm sao cải thiện bức tranh này.

- Là thế này, Ngưng Quân của chúng ta cảm thấy bức tranh này vẫn thiếu sót gì đó, muốn nhờ hiệu phó Tô chỉ bảo cho.

Trần Bích Hoa đứng cạnh vội nói.

- Không dám nói là chỉ bảo.

Ánh mắt Tô Thắng Kỷ lại nhìn vào bức tranh một lần nữa, chỉ chốc lát sau, tầm mắt nhướn lên, lẩm bẩm:

- Núi là núi xanh, nước là nước biếc, cây cối đầy rừng, đá lớn chống trời, mỗi một chi tiết đều tinh diệu tới cực điểm! Nói tổng thể thì quả thật là một bức tranh không có gì khiếm khuyết. Nếu thật sự phải chọn ra khiết điểm thì chỉ có thể nói núi vẫn là núi, nước vẫn là nước... Khiến người khác cảm thấy núi sông chưa hòa làm một...

- Đúng! Chính là thế rồi.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân sáng lên.

- Sông núi không hòa hợp tự nhiên cũng làm mất đi tinh túy của bức họa cổ này rồi. Hiệu phó Tô, xin chỉ dạy tiếp.

Tô Thắng Kỷ cười khổ một chút:

- Tìm thiếu sót thì dễ, muốn thật sự hoàn toàn đạt tới cảnh giới ngắm núi lại nghe thấy tiếng nước, trong nước lại thấy núi non, trừ phi trong trạng thái thật tốt ra, nếu không cũng chẳng có mấy người vẽ được dễ dàng đâu. Càng huống chi bức tranh này đã thành hình, muốn sửa lại mà vẫn đạt loại hiệu quả đó càng khó khăn hơn nhiều. Tôi tự nhận thấy không làm được.

Ánh mắt Thủy Ngưng Quân mơ hồ có vẻ thất vọng, nửa ngày sau mới lộ vẻ cảm kích nhìn Tô Thắng Kỷ:

- Cám ơn hiệu phó Tô.

- Nếu Thủy lão tiên sinh, ông nội cô ở đây thì ông ấy có thể làm được điều này.

Xem ra Tô Thắng Kỷ cũng hiểu khá rõ gia thế của Thủy Ngưng Quân, dừng lại , chút, đột nhiên trái tim đập mạnh, hơi chần chừ một chút nhưng vẫn không nhịn nổi, mở miệng nói:

- Nếu nói ở trường Phục Đại còn có người có thể cải tiến được bức tranh này... Tôi nghĩ còn một người.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân ngẩn ra:

- Trong trường Phục Đại còn có người có trình độ hơn cả hiệu phó Tô sao?

Tô Thắng Kỷ xua tay cười, không để ý nói:

- Chân nhân không lộ thôi. Trên đời có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ. Có người giỏi hơn tôi ở trường Phục Đại đương nhiên cũng không có gì lạ.

- Người nọ là ai?

Thủy Ngưng Quân vội hỏi.

- Cô đã từng gặp mặt rồi.

Tô Thắng Kỷ mỉm cười nói:

- Đại đội trưởng đội bảo vệ, Tiêu Dương.

- Hắn?

Con ngươi Thủy Ngưng Quân mở lớn tới cực điểm.

Xoạt!

Tầm mắt mọi người theo tiềm thức đều nhìn về một hướng. Vị vệ sĩ mặt đeo kính râm có vẽ lạnh lùng kia lưng đang dựa cột đá, miệng mở ra rất nhỏ, có vẻ đã ngủ say rồi...

- ...

Mọi người nhìn nhau, nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy có dáng vẻ của cao thủ thi họa gì sất.

Chốc lát sau, Thủy Ngưng Quân từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn Tô Thắng Kỷ:

- Hiệu phó Tô, ông nói... Thật chứ?

Tô Thắng Kỷ thấy dáng vẻ kia của Tiêu Dương, niềm tin dường như cũng dao động rồi:

- Tôi đã từng thấy thư pháp của hắn, không hề dưới tôi đâu.

Thủy Ngưng Quân liếc nhìn Tiêu Dương một chút, nửa ngày sau mới lắc đầu chu miệng:

- Nếu nói hắn có khả năng này thật... Tôi tình nguyện tin rằng hắn dám ném tôi xuống hồ sen lần nữa!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️