- Chuyện rất đơn giản!
Tiêu Dương chăm chú phân tích:
- Từ khẩu âm của vị sát thủ này, tôi kết luận nhất định gã không phải người Minh Châu. Mà vừa rồi gã khẳng định đã uống không ít nước trong hồ sen. Bởi thế nên gã không quen khí hậu mà ngất xỉu đấy!
Tiêu Dương kết luận.
Con mắt Bạch Khanh Thành mở to tới cực điểm:
- Không quen khí hậu?
Khuôn mặt Dương Hoàn Nghị cũng co quắp lại. Lý do này cũng quá gượng ép rồi.
- Đúng vậy.
Khuôn mặt Tiêu Dương cực kỳ nghiêm túc.
- Chị hai, chị cũng hiểu rõ y thuật của tôi rồi. Sở dĩ tôi vẫn bình tĩnh như vậy là bởi đã đoán được điều này!
Tiêu Dương ra vẻ cao thâm, thần bí khó lường, thấy Bạch Khanh Thành vẫn cau mày mang theo vẻ hoài nghi như cũ, lập tức cười hắc hắc:
- Chị hai, vừa rồi cô đánh cuộc thua, có phải là nên...
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Khanh Thành đỏ bừng trong nháy mắt, đầu óc không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, trừng mắt lườm Tiêu Dương, hừ một tiếng.
- Nằm mơ đi!
Dứt lời cô liền dứt khoát xoay người, vội vàng đi tới phía trước vài bước, vung mạnh tay:
- Rút lui!
- Ấy ấy! Đừng đi vội chứ!
Tiêu Dương vội vã nói với bóng lưng Bạch Khanh Thành.
- Tiêu Dương, anh đánh cuộc gì với vị cảnh sát nữ xinh đẹp thế?
Dương Hoàn Nghị không khỏi tò mò hỏi một tiếng.
Tiêu Dương xoay mặt, đột nhiên tủm tỉm cười nhìn Dương Hoàn Nghị:
- Cậu nên nghĩ cách về giải thích thân phận của mình đi... Con trai thị trưởng à.
Khóe miệng Dương Hoàn Nghị giật mạnh.
Gã sát thủ cuối cùng đã được giải quyết, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm. Đám sinh viên bị sợ hãi chạy ra khỏi phòng giờ cũng chưa về phòng ngay lập tức. Đơn giản là tiết học buổi sáng đã sắp hết rồi. Nhưng nhiệm vụ của Tiêu Dương lại là không kết thúc như vậy. Chân trước Bạch Khanh Thành vừa đi, Tiêu Dương liền thu được tin tức từ Tô Thắng Kỷ...
- Hành trình buổi sáng của Thủy Ngưng Quân bị chậm trễ, cho nên quyết định xế chiều sẽ quay quảng cáo một lần nữa?
Tiêu Dương nhíu mày.
- Cô gái này thật sự không sợ chết mà!
Tuy rằng Thủy Ngưng Quân đẹp tới khiến người ta hít thở không thông, chẳng qua cả ngày bảo vệ một người lúc nào cũng có thể bị biến thành tổ ong vò vẽ, Tiêu đại gia cũng không tình nguyện để thần kinh của mình bị căng thẳng như vậy.
- Chẳng qua toàn bộ bao nhiêu sát thủ bị diệt trong buổi sáng như vậy, cho dù kẻ địch muốn đối phó với Thủy Ngưng Quân thì trong thời gian ngắn ngủi hẳn cũng khó tổ chức được hành động ám sát.
Tiêu Dương thầm nghĩ, cũng không lề mề, dặn hai anh em Lý Bái Thiên xế chiều về tiếp tục bảo vệ Quân Thiết Anh. Mà Tiêu Dương thì từ từ lái xe ra khỏi cửa trường Phục Đại, đi thẳng tới khách sạn năm sao cao cấp của Minh Châu.
Chừng hai giờ chiều, xe của Tiêu Dương đỗ vào bãi đỗ xe của khách sạn...
Vẻ mặt mang theo vài phần khó hiểu, yên lặng một lát, rốt cục Tiêu Dương cũng không nhịn được nói:
- Cô Thủy, tại sao cô lại muốn tôi tự đón cô tới trường học?
Giờ phút này, bất ngờ bên trong xe Tiêu Dương lại có một bóng người khác, là Thủy Ngưng Quân!
Thủy Ngưng Quân ngồi phía sau, trong tay cầm một bức tranh, đang chăm chú thưởng thức. Nghe vậy, một lúc sau cô mới cất bức tranh đi, mặt lộ vẻ mỉm cười bình tĩnh hiếm thấy:
- Nếu như tôi nói anh đến đón khiến tôi có cảm giác rất an toàn thì anh có tin không?
- Tin.
Tiêu Dương gật đầu:
- Lại còn rất tán đồng.
- ...
Thằng nhãi này cũng quá tự cao tự đại đi.
- Ngã một lần lại khôn hơn một chút.
Thủy Ngưng Quân lạnh nhạt nói:
- Đây đều là do chị Hoa sắp xếp, vì tránh để sát thủ tập kích lần nữa.
Tiêu Dương không mở miệng nữa, chiếc xe chạy vững vàng trên đại lộ...
Thủy Ngưng Quân đánh giá cẩn thận chiếc Chery hơi nhỏ này, nửa ngày sau mới hơi nhếch khóe miệng:
- Đây là chiếc xe cấp thấp nhất mà tôi từng đi.
Trán Tiêu Dương hơi nhăn lại.
- Chẳng qua ngồi lại rất thoải mái.
Khóe miệng Thủy Ngưng Quân không tự chủ được mà hiện nụ cười.
- Hơn nữa không có cảm giác có vệ sĩ vây quanh bốn phía, thật sự rất kỳ diệu... Thật giống như là một con chim vàng ở trong lồng, một lần được bay ra...
- Chim vàng thì chưa chắc, chim sẻ thì có một con.
Một giọng nói không hợp hoàn cảnh cắt đứt tâm tình Thủy Ngưng Quân. Tiêu Dương lẩm bẩm:
- Ríu ra ríu rít không ngừng.
- Anh...
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân không khỏi nghiêm lại, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh nói cái gì!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng đường quốc lộ, chỉ chốc lát sau mới nói nhẹ nhàng:
- Cô Thủy, cô đã từng đi dạo trên đường như người bình thường chưa?
- Đi dạo phố à?
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra, ánh mắt nhìn ra ngoài xe theo tiềm thức. Van đường có dòng người náo nhiệt, khuôn mặt tươi cười sung sướng, đám trẻ con vui đùa ầm ĩ...
- Đối với cô mà nói, chỉ sợ đó là một chuyện rất xa xôi phải không.
Tiêu Dương lắc đầu, cười bình thản:
- Tôi biết anh là một Đại tiểu thư nổi tiếng cành vàng lá ngọc, là một nữ thần ở tít trên cao, không ăn khói lửa nhân gian. Chẳng qua... Cô có được mọi thứ nhưng lại không cách nào có được chút vui sướng của một người bình thường.
Thủy Ngưng Quân không tránh được mờ mịt, con mắt như nước nhìn những khuôn mặt tươi cười bên ngoài cửa sổ, thoáng cái thừ người ra...
Chỉ chốc lát.
Thủy Ngưng Quân tỉnh táo lại, nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương:
- Anh nói với tôi như vậy có mục đích gì?
Tiêu Dương dừng xe lại nhẹ nhàng ở bên đường, xoay người nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Chẳng qua tôi chỉ muốn cho cô có cơ hội gần với cuộc sống của một người bình thường chút thôi.
- Cơ hội gì cơ?
- Đi dạo phố, ăn quán ven đường, đi khu vui chơi, còn nữa....
Tiêu Dương cười cười.
- Đêm nay trường Phục Đại có một bữa tiệc tối, cô có thể như những ca sĩ trong trường, lên đài hát một bài tùy ý...
- Thôi!
Thủy Ngưng Quân liếc Tiêu Dương một cái:
- Đây mới là mục đích chính của anh đấy.
Tiêu Dương ngại ngùng sờ sờ mũi:
- Nửa nọ nửa kia đi.
- Mơ đi! Bản tiểu thư chưa bao giờ có giá rẻ như vậy đâu.
- Cô không đồng ý thật à?
- Nói nhảm!
Thủy Ngưng Quân trừng mắt lườm Tiêu Dương.
Tiêu Dương lườm lại không chút yếu thế. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, Tiêu Dương bại trận, xua xua tay, thở dài nói.
- Cô Thủy, coi như cô báo đáp tôi đi. Đêm nay cô đồng ý tới hát ở trường Phục Đại, chúng ta không nợ gì nhau nữa.
- Tôi nợ anh lúc nào hả?
Thủy Ngưng Quân đưa mắt nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngẩn ra, nhất thời vẻ mặt quýnh lên, lòng đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm lại Thủy Ngưng Quân, tức giận nói:
- Cô cho rằng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à!