Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 267: Cô cho rằng hôn tôi rồi không cần chịu trách nhiệm à! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương biểu hiện ra vẻ càng lo lắng, nét tươi cười trêu tức trên mặt sát thủ càng nhiều, cười miệt thị Tiêu Dương:

- Mày đổi nó à? Phì! Mày là cái thá gì, cút sang một bên đi!

- Thật sự là không thể bắt y mà!

Tiêu Dương lo lắng nhìn sát thủ.

- Cút ngay!

Sát thủ tức giận chỉ súng vào đầu Dương Hoàn Nghị. Tiêu Dương vội vàng vọt sang một bên.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Khanh Thành vội vàng chạy tới.

- Chuẩn bị xong xe rồi.

- Tốt lắm.

Khuôn mặt sát thủ lộ nụ cười lạnh lẽo, đồng thời một tay túm yết hầu Dương Hoàn Nghị, súng chỉ thẳng vào đầu gã.

- Toàn bộ đám cảnh sát các người lui ra!

Có một con tin quan trọng như vậy trong tay, tâm tình đại ca sát thủ giờ phút này vô cùng thoải mái.

Trời không muốn mình chết mà!

- Không...

Khuôn mặt Tiêu Dương vẫn lộ vẻ đau khổ, lệ nóng đầy mắt nhìn sát thủ túm Dương Hoàn Nghị ra ngoài:

- Không được bắt y... Không được bắt y...

- Mọi người đã đi ra ngoài rồi, cậu còn diễn trò gì nữa

Bạch Khanh Thành đi tới cạnh Tiêu Dương, bực bội nói:

- Rốt cục cậu định làm gì thế! Chúng ta tuyệt đối không được phép để một sinh viên nào có chuyện, nếu không cũng không thể báo cáo nổi đâu!

- Thật sự không thể bắt y mà.

Tiêu Dương thở dài, nhìn cửa, lại thở dài nói:

- Bắt y... Anh sẽ rất bi thảm.

Đáng tiếc là tên sát thủ không nghe được những lời này của Tiêu Dương.

Có con tin Dương Hoàn Nghị trong tay, Tiêu Dương bước xuống cầu thang vô cùng bình tĩnh. Đám cảnh sát e ngại an nguy của con tin cho nên trước mắt cũng không dám hành động vội vàng.

Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương cái, thấy hắn vừa vô cùng tự tin lại có vẻ thần bí lắm, hận không thể bổ đầu thằng nhãi này ra để biết rốt cục hắn có ý đồ gì.

- Tiêu Dương, thật sự cậu định cho sát thủ bắt con tin rời đi à?

Bạch Khanh Thành nhíu mày nói.

Tiêu Dương mỉm cười, đi cùng Bạch Khanh Thành xuống tầng hai. Lúc này sát thủ đã đẩy Dương Hoàn Nghị lên xe rồi.

- Người khác muốn đi, chúng ta cũng không thể cố giữ được.

- ...

Bạch Khanh Thành có cảm giác thằng ranh bên cạnh chẳng đáng tin chút nào.

Thấy sau khi xe đã khởi động, Tiêu Dương lại còn cố ý vẫy vẫy tay về hướng xe, cười nói:

- Đi thong thả, thuận buồm xuôi gió!

Đám cảnh sát xung quanh nhìn nhau ngạc nhiên.

- Về sớm một chút.

Khi xe chuyển bánh, nhanh chóng lao ra khỏi cửa trường, Tiêu Dương lại lẩm bầm một tiếng.

- Đuổi theo!

Bạch Khanh Thành còn tưởng Tiêu Dương thật sự có bố trí gì khác, không ngờ hắn lại chỉ đưa mắt nhìn sát thủ rời đi, lúc này vừa lo vừa giận, lập tức hét lớn một tiếng.

- Từ từ!

Tiêu Dương vung tay ngăn lại:

- Không cần đuổi theo đâu.

- Không cần đuổi?

Bạch Khanh Thành đã nóng nảy.

- Tiêu Dương, cậu có biết sinh viên kia trong tay kẻ bắt cóc có thể bị nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào không!

- Không cần phải bi quan thế.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Có lẽ đi một lúc, gã đột nhiên sẽ nổi lương tâm, quay đầu trở lại đấy.

- Tiêu Dương! Không phải cậu bị sốt đến hỏng đầu rồi đấy chứ!

Lông mày Bạch Khanh Thành nhíu chặt, tức giận nói:

- Sát thủ sẽ quay đầu lại? Quả thật là nằm mơ giữa ban ngày!

- Nếu...

Tiêu Dương cười hắc hắc.

- Thật sự quay lại thì sao?

- Hừ!

- Hay là nếu bọn họ quay lại thật thì chị hai thơm tôi một cái nhé?

- À tốt! Nếu bọn họ chạy thì tôi sẽ dần cậu thành thịt vụn!

Bạch Khanh Thành tức giận lườm Tiêu Dương.

Vèo!

Một tiếng xé gió truyền tới...

Trong tích tắc này, tiếng kêu kinh ngạc chợt vang lên!

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn về phía trước. Nửa ngày sau, có người còn không thể tin mà dụi dụi mắt mình.

- Có chuyện gì thế?

- Đây... Đây có phải là sự thật không?

- Xe... Xe ... Quay trở lại thật sao?

Con ngươi Bạch Khanh Thành đảo qua, nhất thời cũng trợn tròn mắt.

Két!

Xe cảnh sát vừa bị lái đã lại quay về rất nhanh.

Xoạt!

Tất cả mũi súng đều chỉ về hướng xe một lần nữa...

Cạch...

Cửa xe mở ra, một bóng người hơi bối rồi chạy ra, hơn nữa miệng còn lẩm bẩm:

- Dọa chết tôi rồi. Dọa chết tôi rồi.

- Là cậu?

Bạch Khanh Thành có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng. Đây chẳng phải vị con tin vừa bị bắt sao? Làm sao lại thoáng cái lông tóc không bị tổn thương mà chạy từ trong xe ra thế?

- Sát thủ đâu?

Dương Hoàn Nghị thở hổn hển, quay đầu chỉ vào xe:

- Ở bên trong, ngất rồi.

Bạch Khanh Thành có cảm giác hai mắt sắp biến thành màu đen.

Cuộc đời này cũng quá kỳ diệu rồi.

- Sao sát thủ lại đột nhiên ngất xỉu?

Bạch Khanh Thành nhìn sát thủ lúc này đã bị đông đảo cảnh sát bắt xuống, quả thật đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh rồi.

- Ấy...

Dương Hoàn Nghị suy nghĩ một chút, không khỏi xoay mặt nhìn về phía Tiêu Dương:

- Đúng rồi, sao tự nhiên sát thủ lại ngất vậy?

Dương Hoàn Nghị căn bản không biết giải thích thế nào. Mình chỉ là một sinh viên bình thường, chẳng lẽ lại nói chính mình đánh ngất vị sát thủ chuyên nghiệp này?

Chuyện khó giải quyết thế này, chỉ có vứt cho Tiêu Dương thôi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành cũng dời về phía Tiêu Dương theo, nghi hoặc vô cùng.

Chẳng lẽ thằng ranh này đã tính toán trước, nắm chắc nhất định sát thủ sẽ quay đầu lại. Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn?

Tiêu Dương ngẩn ra, trừng mắt nhìn Dương Hoàn Nghị. Thằng ranh thối, cho dù năng lực đặc thù không thể bại lộ thì cũng có thể bịa chuyện chứ?

Suy nghĩ một chút, vẻ mặt Tiêu Dương lại như thường, cười ha hả:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️