Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 266: Không thể bắt y! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Toàn bộ động tác mượt mà như mây trôi nước chảy, không có chút ngượng ngùng nào.

Đám sinh viên đang vội vàng chạy trốn ở phía dưới thấy cảnh này cũng đều phải trợn mắt há mồm cả!

- Tiêu đại gia, soái ca quá!

- Ôi trời! Bản lĩnh cao cường quá!

Nếu một mình nhảy lên như thế thì có lẽ cũng không khiến người ta khiếp sợ. Nhưng hiện giờ một tay Tiêu Dương còn dẫn theo Bạch Khanh Thành...

Quả thật là kẻ tài cao gan lớn, Tiêu Dương mang theo Bạch Khanh Thành vượt qua vài hành lang, với sức bật và sự chuẩn kinh người, hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi!

Khi hai bóng người rơi xuống hành lang tầng năm, trong nháy mắt khi hai chân Bạch Khanh Thành rơi xuống mặt đất, theo tiềm thức cô khụy xuống, con ngươi tràn đầy rung động nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sao mới sâu kín nói ra mấy chữ:

- Đồ quái vật này!

Đây cũng không phải lần đầu tiên Bạch Khanh Thành được nhìn thực lực Tiêu Dương, hơi nghỉ ngơi một chút, vẻ mặt đã khôi phục bình thường. Hai người nhìn nhau, bước nhẹ về phía trước.

- Toàn bộ đều đứng nghiêm, không được cử động! Hai tay ôm đầu! Có nghe thấy không! Ai dám cử động, ông mày bắn chết ngay!

Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại, cau mày:

- Muốn âm thầm tới gần sát thủ, khống chế y là chuyện hầu như không có khả năng...

Suy nghĩ một chút, Tiêu Dương đơn giản cất bước đi ra ngoài.

- Dứt khoát ra mặt đàm phán đi.

Vừa nói, Tiêu Dương vừa cất bước đi ra ngoài.

- Anh bạn bên trong, xin đừng xúc động.

Vừa nói, bóng dáng Tiêu Dương vừa xuất hiện trước cửa phòng học.

- Là Tiêu Dương!

- Tiêu Dương của đội bảo vệ!

- Hắn tới cứu chúng ta sao?

Giờ phút này, mọi người trong phòng học đều đặt hy vọng vào Tiêu Dương rồi.

- Đứng lại!

Tên sát thủ mặc áo bơi bó chặt, trong tay cầm một khẩu súng lục, thấy Tiêu Dương chuẩn bị cất bước vào phòng học liền lập tức quát to một tiếng. Đồng thời súng trong tay gã thuận thế chỉ vào một sinh viên bên trong.

- Bước thêm một bước, ông đây bắn chết nó!

- Á!

Một tiếng kêu kinh hãi tới cực điểm vang lên.

- Được, được, tôi đứng im.

Tiêu Dương từ từ giơ hai tay lên, đồng thời ánh mắt âm thầm nhìn lướt qua tình hình trong phòng học. Tất cả sinh viên đều bị tên sát thủ này dồn về một góc. Trong đám người, hai anh em Lý Bái Thiên đang che chở cho Quân Thiết Anh ở một góc, cũng không có bất cứ nguy hiểm gì. Khi tầm mắt Tiêu Dương chạm mắt với Dương Hoàn Nghị, cảm thấy trong mắt gã có một tia bất đắc dĩ.

Quả thực lấy thực lực của gã, muốn khống chế tên sát thủ kia thật dễ như trở bàn tay. Nhưng năng lực đặc thù của Thuộc tính giả tuyệt đối không được để lộ ra trước mặt người bình thường. Điều này khiến Dương Hoàn Nghị dưới tình huống này dù có một thân bản lĩnh cũng không thể sử dụng được.

- Anh bạn.

Tiêu Dương cố gắng khiến sắc mặt mình vẫn duy trì ôn hòa, mỉm cười nói.

- Hiện giờ bên ngoài có vô số cảnh sát vây quanh, anh tuyệt đối chắp cánh khó bay.

- Hắc!

Trong tay sát thủ cầm súng lục, mặt lộ nụ cười hung ác:

- Ông đây cũng không tin các người sẽ trơ mắt nhìn ông giết mười mấy sinh viên này.

- Ngàn vạn lần đừng xúc động.

Tiêu Dương vội vàng xua tay. Lúc này Bạch Khanh Thành cũng chạy tới bên cạnh Tiêu Dương, ánh mắt nhìn tên sát thủ lạnh như băng:

- Thả sinh viên kia ra, tôi sẽ cho anh rời khỏi trường Phục Đại!

- Cô tưởng tôi là đồ ngu à!

Sát thủ nhìn hai người Bạch Khanh Thành đầy miệt thị, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt càng đậm.

- Nói nhảm ít thôi. Lập tức cho một chiếc xe tới dưới tòa nhà này cho ông! Nếu không trước tiên ông giết ngay một sinh viên đã!

- Xe! Xe! Đương nhiên là có!

Tiêu Dương vội vàng xoay người nói với Bạch Khanh Thành:

- Mau chuẩn bị xe.

Bạch Khanh Thành ngẩn ra:

- Chuyện này...

Tiêu Dương quýnh lên, nói:

- Cô quên là trong đám sinh viên có ai à? Nếu gã gặp chuyện không may thì không ai có thể chịu trách nhiệm...

Giọng Tiêu Dương chợt ngừng bặt, vội vàng đưa tay bưng kín miệng, giống như là không dám nói nữa.

Giờ phút này, tên sát thủ kia lại vô cùng nhạy cảm bắt được lời nói của Tiêu Dương, đôi mắt trong nháy mắt lóe lên vẻ mừng rỡ khó phát hiện, khuôn mặt càng lạnh như băng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:

- Nói tiếp đi! Trong đám sinh viên có người nào có thân phận đặc thù!

Một đám sinh viên như vậy, đương nhiên mình không có khả năng bắt toàn bộ làm con tin. Chẳng qua nếu có một con tin có đủ trọng lượng thì cơ hội chạy thoát thành công của mình sẽ lớn hơn nhiều rồi.

- Cái này, không thể nói đây.

Tiêu Dương cau mày tiến lên từng bước.

- Không nói sao?

Sát thủ cười nanh ác, giơ tay chĩa súng vào đầu sinh viên bên cạnh.

- Khoan!

Mặt mày Tiêu Dương đau khổ.

- Anh bạn ạ, đừng làm khó cho tôi. Con trai Thị trưởng học tập ở đây, tin tức như thế mà tôi nói ra, nếu con trai thị trưởng có chuyện... Á!

Tiêu Dương lại giơ tay bịt miệng.

- Thật sự là ngu xuẩn!

Sát thủ nở nụ cười lạnh, súng lục trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, từ từ chỉ vào một gã sinh viên ở bên cạnh đồng thời chủ ý tới vẻ mặt của kẻ “ngu xuẩn” Tiêu Dương, khuôn mặt mang theo nụ cười âm trầm...

- Đừng...

Đột nhiên sắc mặt Tiêu Dương biến đổi.

Sát thủ thoáng dừng lại, mặt nhìn nghiêng qua, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Là mày?

Gã đưa tay, kéo mạnh một bóng người ra!

- Đừng!

Tiêu Dương trợn mắt như sắp nứt, lo lắng vạn phần:

- Không thểbắt y!

Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dương giờ phút này, vẻ tươi cười trên mặt sát thủ càng tăng, súng dí vào đầu sinh viên này:

- Chuẩn bị xe!

- Xe... Chuẩn bị xe!

Tiêu Dương vội vàng xoay người nói:

- Có nghe không hả, mau chuẩn bị xe!

Bạch Khanh Thành ngây ra một chút, gật đầu theo tiềm thức, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Quả nhiên là thuận lợi hơn nhiều.

Khuôn mặt sát thủ nở nụ cười trêu tức, cúi đầu nhìn thoáng qua con tin trong tay:

- Là con trai của thị trưởng sao? Khặc khặc, thật là ngại quá.

Đứng trước người này, khuôn mặt Dương Hoàn Nghị co quắp lại.

- Không thể bắt y! Không thể bắt y đâu!

Tiêu Dương dường như đã nhập vai hoàn toàn, hầu như sắp khóc tới nơi, con ngươi đỏ bừng, vừa ưỡn ngực, ngẩng đầu nói to:

- Anh bắt tôi đi. Bắt tôi đi. Đừng gây tổn thương cho y!

Ngay lúc này, sinh viên trong phòng này đều trợn mắt há mồm rồi.

Hai mặt nhìn nhau...

Cảm tình của Tiêu Dương và lớp trưởng của chúng ta đã trở nên sâu sắc như vậy từ bao giờ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️