Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 264: Tự mình vận động! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đã giải quyết hết sát thủ chưa?

Cao Vạn Đằng cau mày:

- Tôi tìm anh chính vì việc này đấy!

- Hiện giờ rất nhiều cảnh sát đã tới, hơn nữa còn phong tỏa tất cả cửa ra của trường học. Sau khi tìm tòi phát hiện ra, thiếu mất hai tên trong đám sát thủ ẩn nấp trong hồ sen trước đó.

Cao Vạn Đằng vội nói:

- Hầu như có thể khẳng định, hiện tại chúng vẫn còn đang ẩn nấp ở một góc nào đó của trường học. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra chúng, nếu không hậu quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!

Vẻ mặt Tiêu Dương cũng không khỏi nghiêm túc hẳn. Sát thủ ẩn nấp trong trường học, hơn nữa trong tay có súng, tuyệt đối có thể gây ra một hồi tai nạn cho sinh viên trường Phục Đại!

Nhất là hiện tại đang vào thời điểm đi học, hầu như tòa nhà nào cũng có sinh viên.

- Hiện giờ mặc dù cảnh sát đang lục soát nhanh hơn nhưng vì tránh để chó cùng giứt dậu và gây nên khủng hoảng cho sinh viên cho nên tạm thời vẫn chưa tiết lộ tin tức ra ngoài.

Cao Vạn Đằng chau mày.

- Tiêu Dương, anh mau chóng nghĩ cách đi. Mặc dù mục tiêu của sát thủ là Thủy Ngưng Quân, nhưng...

- Thủy Ngưng Quân!

Bỗng nhiên, trong lòng Tiêu Dương máy động!

Khuôn mặt chợt biến đổi, bóng dáng lao đi như tên bắn...

- Việc này giao cho tôi đi!

Vù!

Lúc này Thủy Ngưng Quân dưới sự bảo vệ trong vòng vây của đông đảo vệ sĩ đã đi tới trước chiếc Lamborghini xa hoa kia...

Một gã vệ sĩ đưa tay ra, chuẩn bị mở cửa xe...

- Cẩn thận có mai phục!

Theo một tiếng thét kinh hãi, đồng thời một bóng người đã vọt lại như sao băng.

Trong tích tắc, người này thoáng cái đã hạ xuống bên người Thủy Ngưng Quân, trực tiếp ôm cô trượt sang một bên...

Trong nháy mắt này, vừa vặn cửa xe mở ra!

Đoàng!

Một tiếng súng cực kỳ đột ngột vang lên từ trong xe!

Một vệ sĩ đứng trước Thủy Ngưng Quân ầm ầm ngã xuống...

- Khốn nạn!

Đám vệ sĩ còn lại giờ mới kịp phản ứng, lập tức rút súng ra.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Một bóng người mặc áo lặn bó sát người ngã bịch một tiếng xuống từ trong xe.

Vù!

Tiêu Dương ôm Tiêu Dương trượt sang mấy mét bên cạnh, vừa mới đứng vững, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua Thủy Ngưng Quân:

- May mà không tới kịp.

Tiêu Dương buông tay, Thủy Ngưng Quân quay lại liếc nhìn thi thể ngã xuống trong vũng máu ở cửa xe, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Chính thức là sống chết trong tích tắc.

Khi tất cả mọi người đều không ngờ có một gã sát thủ ẩn nấp trong xe, nếu không có Tiêu Dương từ trên trời giáng xuống, ngã xuống trong vũng máu một giây trước tuyệt đối là mình rồi.

Thủy Ngưng Quân tuy lạnh như băng nhưng cũng không phải thánh nhân không có tâm tình, giờ phút này môi cũng trắng bệch ra.

Chưa hết kinh hãi!

Lúc này, đông đạo vệ sĩ dường như vấp ngã một lần mà biết khôn hơn một chút, vội vàng cẩn thận tìm tòi trong mấy chiếc xe một lần, xác nhận không có sát thủ ẩn trong đó.

- Cám ơn.

Thủy Ngưng Quân nói nhỏ.

- Không có gì.

Tiêu Dương lắc đầu mỉm cười.

- Chẳng qua tôi muốn nhắc nhở cô Thủy một câu.

- Nhắc nhở gì?

Thủy Ngưng Quân thốt lên.

- Lần sau có thuê vệ sĩ thì đừng thuê đám phế vật.

Tiêu Dương nhìn lướt qua đông đảo vệ sĩ trước mắt, lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, sắc mặt đám vệ sĩ phía trước lập tức sầm hết lại, ánh mắt cũng mang theo vài phần không lành nhìn Tiêu Dương. Chẳng qua thực lực mà hắn thể hiện ra trước đó mọi người đều thấy rõ, giờ phút này dù trong lòng có bất mãn với hắn thì cũng không có ai dám đứng ra.

- Ngưng Quân.

Trần Bích Hoa như bừng tỉnh. Vừa rồi vốn cô đứng cạnh Thủy Ngưng Quân, Tiêu Dương trong tích tắc chợt ôm Thủy Ngưng Quân đi, đồng thời cũng đẩy khẽ Trần Bích Hoa một cái. Dù là như vậy nhưng viên đạn kia cũng vẫn bay xẹt qua tóc của Trần Bích Hoa.

Suýt nữa phải đi một vòng ở Quỷ Môn quan rồi.

Trần Bích Hoa không ngất xỉu tại chỗ đã thể hiện tố chất tâm lý mạnh mẽ phi thường rồi. Ân cần hỏi Hà Nghị Thủy Ngưng Quân vài tiếng, Trần Bích Hoa giương mắt cảm kích nhìn Tiêu Dương:

- Vị tiên sinh này, hôm nay thật vất vả cho anh rồi! Cám ơn! Cám ơn!

Tiêu Dương cũng không để ý, xua tay cười bình thản:

- Cô Thủy đến làm khách tại trường Phục Đại, tôi thân là đại đội trưởng đội bảo vệ của trường, đây là chức trách của tôi.

- Không ngờ một bảo vệ của trường Phục Đại lại là cao thủ không để lộ tài năng như vậy.

Giờ phút này Trần Bích Hoa không keo kiệt lời khen ngợi chút nào.

- Với thực lực của anh, làm bảo vệ của trường Phục Đại quả thật là phí tài quá.

Trần Bích Hoa suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên đánh giá Tiêu Dương một hồi, hai mắt càng nhìn càng sáng.

- Vị tiên sinh này, anh có hứng thú tiến vào giới giải trí không?

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân đứng cạnh cũng hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn Tiêu Dương thêm vài cái.

Thủy Ngưng Quân có thân phận cực cao trong giới giải trí, hơn nữa tầm mắt cũng cực cao. Rất hiếm người có thể khiến cô coi trọng. Hôm nay từ bề ngoài mà thấy, cô cũng không đơn thuần chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của Tiêu Dương mà yêu cầu như vậy.

Không nhìn không để ý, Tiêu Dương so với tưởng tượng của mình cũng đẹp trai hơn rất nhiều... Khuôn mặt như băng tuyết của Thủy Ngưng Quân hơi đỏ lên.

Tiêu Dương cũng hơi ngây ra, nửa ngày sau mới mỉm cười lắc đầu:

- Cám ơn cô đã yêu mến.

- Thật sự anh rất có tiềm chất.

Trần Bích Hoa nghiêm mặt nói:

- Với tướng mạo và thực lực của anh, hoàn toàn có thể đứng vững gót chân tại giới giải trí, thậm chí là Hoa Thần nữa!

Thấy vẻ mặt Tiêu Dương vẫn chẳng hề bị thu hút, Trần Bích Hoa không nhịn được nói:

- Chẳng lẽ anh không muốn cảm giác được vạn người chú ý sao? Giống như Thủy Ngưng Quân, có vô số fan hâm mộ, có rất nhiều người vận động cho...

- Chị Hoa phải không.

Tiêu Dương mỉm cười, ngắt lời Trần Bích Hoa, lắc đầu nói:

- Xin lỗi, tôi tự mình vận động được rồi!

Dứt lời hắn lập tức xoay người rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)