Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 263: Tự mình vận động! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

...

Giống như có một tai sét đánh thẳng xuống mặt nước. Trong nháy mắt này, Thủy Ngưng Quân bị điện giật rồi!

Vốn trước người không dám mở mắt, giờ hai mắt cô lại mở tròn xoe, thừ người bất động, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đang kề sát mình vô hạn này...

Cô nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên mình thân mật với người khác phái lại là ở dưới đáy nước! Không ngờ lại là với người đã ném mình xuống nước! Không ngờ.. Không ngờ lại không thể phản kháng!

Đầu óc Thủy Ngưng Quân đã trống rỗng.

Giờ phút này Tiêu Dương cũng không suy nhiều, vừa mớm hơi cho Thủy Ngưng Quân, vừa di động thân thể. Từ từ, thân thể hai người đã gần tới vách đất cạnh hồ sen.

Đánh giá động tĩnh bên trên hẳn là ổn rồi.

Tiêu Dương tự cổ vũ bản thân, mang theo Thủy Ngưng Quân di động đi tới. Chẳng qua bởi ở một góc bờ này phía trên vẫn có một đám lá sen nên bóng dáng hai người cũng không bị ai phát hiện ra...

Phù!

Mặc dù rất không muốn nhưng Tiêu Dương vẫn phải buông lỏng môi ra trước.

Thủy Ngưng Quân thở hổn hển vào cái, ý thức thân thể mình vẫn bị tên lưu manh này ôm, nhớ lại cảnh vừa rồi, nhất thời hét lên một tiếng, theo tiềm thức vung tay lên, tát về phía mặt Tiêu Dương...

Chát!

Bàn tay bị Tiêu Dương bắt được.

Hắn mỉm cười:

- Cô Thủy, thật xấu hổ, tôi không có thói quen bị người ta đánh vào mặt.

- Anh...

Mắt Thủy Ngưng Quân lộ vẻ uất ức, lạnh như băng.

- Lưu manh!

Tiêu Dương thật sự bị oan uổng:

- Cô Thủy, lúc ấy là tôi vì cứu cô mới phải dùng hạ sách này. Càng huống chi...

Tiêu Dương liếc Thủy Ngưng Quân một cái:

- Không phải cô cũng ngầm đồng ý sao?

- Tôi ngầm đồng ý?

Quả thực Thủy Ngưng Quân tức mà không phát tác nổi, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dương:

- Nói bậy nói bạ! Tiểu thư tôi có bao giờ ngầm đồng ý với anh?

Tiêu Dương gật đầu vô cùng chăm chú:

- Đương nhiên là ngầm đồng ý rồi. Tôi là chính nhân quân tử, cũng không phải người thừa dịp người khác gặp nguy. Nếu không có cô ngầm đồng ý thì tôi làm sao dám hôn cô? Cô không nhớ à? Tôi đã hỏi cô, nếu không đồng ý cho tôi hôn thì cứ mở miệng nói cho tôi biết mà.

- ...

Tròng mắt Thủy Ngưng Quân đã mở lớn tới cực điểm, thừ người ra nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau...

- Anh đều luôn luôn vô sỉ như vậy sao?

- Ớ...

Tiêu Dương thật sự không biết trả lời câu hỏi này của Thủy Ngưng Quân thế nào.

- Anh biết rõ tôi không nói được trong nước, anh còn bắt tôi trả lời anh!

Thủy Ngưng Quân căm tức nhìn Tiêu Dương. Quả thực là đồ vô sỉ, vô sỉ tới cực điểm! Cô chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, đột ngột thò đầu lên vai Tiêu Dương, đôi môi đỏ thắm hé ra, cắn mạnh một cái.

- Á!

Tiêu Dương không khỏi hít sâu một hơi, hai tay vội vàng đẩy mặt Thủy Ngưng Quân ra:

- Cái đồ đàn bà điên này, quả thực không thể nói lý lẽ!

- Anh nói cái gì?

Thủy Ngưng Quân mở to hai mắt.

Từ xưa tới nay chưa có ai dám gọi mình là đàn bà điên!

- Anh...

- Không được nhúc nhích!

Tiêu Dương quát lên, trừng mắt nhìn Thủy Ngưng Quân như hung thần ác sát.

- Cô mà còn làm loạn là tôi buông tay đấy!

- Có gan thì anh buông tay xem!

- Hắc, buông tay cho cô chìm xong tôi lại cứu cô.

Tiêu Dương không thể không dùng đòn sát thủ.

- ...

Thủy Ngưng Quân kiên quyết không để cho Tiêu Dương có cơ hội lợi dụng lần nữa, lập tức im bặt, quay mặt đi. Đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đang vuốt vuốt mông mình, lập tức sợ hãi kêu lên:

- Anh... Vô sỉ!

- Chị hai à!

Tiêu Dương trừng mắt lườm Thủy Ngưng Quân:

- Đại gia đây không có hứng thú với cặp mông chả được mấy lạng thịt của cô! Tôi không đẩy cô, chả lẽ tự cô bò lên bờ được à?

Giờ phút này Thủy Ngưng Quân vừa xấu hổ, vừa giận, vừa hận. Nhất là những lời này của Tiêu Dương nói với cô lại càng là một sự đả kích không nhỏ. Cô không ngờ trên đời này lại có người dùng từ “không có mấy lạng thịt” để hình dung cặp mông mình.

Cố nén nỗi “nhục nhã” này, Thủy Ngưng Quân để Tiêu Dương đẩy lên. Thủy Ngưng Quân nhanh chóng bò lên bờ, quần áo cả người ướt đẫm. May mà hôm nay cô mặc quần áo tương đối sẫm màu bảo thủ, nếu không sợ rằng da thịt lộ ra cũng thành cơ hội cho Tiêu Dương thưởng thức cảnh đẹp nên thơ rồi.

Thủy Ngưng Quân vừa mới đi lên xong, lập tức hàng loạt tiếng bước chân vội vàng chạy tới...

- Thủy tiểu thư.

- Ngưng Quân.

Trong tay Trần Bích Hoa cầm một chiếc áo khoác, choàng lên người Thủy Ngưng Quân, giọng điệu lo lắng, ân cần nói:

- Ôi bảo bối của tôi, cô không sao chứ? Có bị thương không?

Thủy Ngưng Quân run khẽ một cái, lập tức từ tốn lắc đầu, khoác áo vào:

- Không sao cả...

- Dưới sự bảo vệ của tôi, đương nhiên cô Thủy không sao rồi.

Lúc này Tiêu Dương cũng cười bò lên bờ.

- Đứng lại.

Thấy Tiêu Dương chuẩn bị tới gần Thủy Ngưng Quân, mấy vị vệ sĩ lập tức ngăn lại.

Theo bọn họ thấy, hôm nay nếu không phải do thằng ranh này thì làm sao lại xảy ra nhiều lộn xộn như vậy? Mặc dù thằng ranh này cứu Thủy Ngưng Quân nhưng vốn là bởi hắn ném Thủy Ngưng Quân xuống nước.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn liếc qua Thủy Ngưng Quân.

Tầm mắt Thủy Ngưng Quân cũng nhìn tới, theo tiềm thức trừng mắt lườm Tiêu Dương một cái.

Tiêu Dương cười bình thản, cũng không nói nữa, trực tiếp xoay người đi hướng khác. Nếu đối phương đã không tin tưởng mình hoàn toàn thì tội gì mình phải cố đấm ăn xôi?

Nhìn bóng lưng Tiêu Dương, Thủy Ngưng Quân muốn nói lại thôi, nhưng tới cuối cùng vẫn không mở miệng.

- Ngưng Quân, hiện tại nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta về xe trước, thuận tiện thay quần áo ướt. Cô cũng không thể bị cảm được.

Mọi người vây quanh Thủy Ngưng Quân đi về phía xe. Mà lúc này Tiêu Dương đã gặp Cao Vạn Đằng đang chạy tới rồi.

- Bộ trưởng Cao, tình hình thế nào?

Tiêu Dương đi nhanh tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️