Tất cả đều xảy ra trong tích tắc!
Trong đình hóng mát, hầu như miệng mọi người đều há hốc đủ nhét một quả trứng gà, mắt trợn trừng nhìn cảnh khó tin này...
Không ngờ Thủy Ngưng Quân lại bị người ta ném thẳng xuống hồ sen.
Một phút đồng hồ trước, không ai dám tin tưởng thế giới này lại có người nhẫn tâm, đưa tay bẻ hoa như thế. Nhưng giờ khắc này bọn họ lại không tin không được rồi.
Trợn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương...
- Còn nói cậu không thù dai đi.
Toàn thân Cao Vạn Đằng sởn gai ốc.
Toàn trường rơi vào một loại trạng thái yên tĩnh tới cực điểm, tất cả mọi người thừ ra bất động.
Mà lúc này.
Tiêu Dương đột ngột xoay người rất nhanh, chỉ về phía một gã thợ ảnh ở xa xa phía trước, trầm giọng quát :
- Mau bắt lấy gã!
Nghe vậy, mọi người đều cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Dương đã thả người nhảy xuống dưới hồ sen rồi.
Ào!
Bọt nước bắn tung tóe.
Trên đình hóng mát, mặt gã thợ ảnh đeo kính đen giờ đã hơi biến sắc.
Đạo diễn đứng một bên nhìn liếc qua, theo tiềm thức ngẩn ra:
- Cậu là người tổ nào? Tạo sao mặt lại lạ...
Có chuyện!
Đám vệ sĩ bảo vệ Thủy Ngưng Quân cũng không phải loại rá áo túi cơm, thấy thế, đôi mắt lập tức đảo qua, bước nhanh vây lại.
- Bước lấy gã!
Vù!
Tên thợ ảnh kia đột nhiên cầm lấy giá máy ảnh trước người, khuôn mặt lộ vẻ tàn nhẫn. Vù một cái, đầu tiên cái giá vung lên, xông rất mạnh đẩy hai gã vệ sĩ ngã xuống đất. Đồng thời trong tích tắc này, tay phải gã thợ ảnh lại rút từ trong giá trở về...
- Á!
Tiếng kêu kinh hãi chợt vang lên.
Trong tay người này không ngờ lại là một khẩu súng lục đen như mực!
Đoàng!
Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Một gã vệ sĩ ngã xuống trong vũng máu.
Vèo!
Một loạt tiếng xé gió do chân đá đồng thời phủ xuống sau ót gã thợ ảnh!
Vù!
Thợ ảnh cúi mạnh đầu, bước chân lui lại phía sau rất nhanh. Chẳng qua giờ phút này trong đình hóng mát chỉ toàn là vệ sĩ của Thủy Ngưng Quân, quyền cước từ bốn phương tám hướng ập đến, đã không kịp bắn phát súng thứ hai nữa. Bất ngờ súng lục trong tay gã bị đá xuống dưới hồ sen...
- Hừ!
Vị thợ ảnh này hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt dưới kính râm lóe sáng, đột nhiên tung người nhảy lên, sau khi đánh bừa một đòn, không ngờ người cũng nhảy xuống hồ sen.
Ào!
- Không tốt!
Đám vệ sĩ lập tức kinh hãi.
Thủy Ngưng Quân rơi vào hồ sen, sát thủ cũng vào trong hồ sen!
- Ai biết bơi mau nhảy xuống đi!
Một tiếng hô gấp gáp vang lên.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, mọi người lại hai mặt nhìn nhau. Cả đám vệ sĩ này không ngờ không có ai giỏi bơi lội cả.
- Ha ha, các người yên tâm đi. Tiêu Dương là tinh anh trong đội bảo vệ của chúng tôi, không ai có thể làm Thủy Ngưng Quân bị thương nửa sợi tóc đâu.
Lúc này Cao Vạn Đằng đứng dậy, cười mở miệng, đồng thời cũng âm thầm khinh bỉ. Cái gì mà vệ sĩ chuyên nghiệp chứ, vừa rồi nếu không phải đội trưởng đội bảo vệ Tiêu Dương của chúng ta phản ứng kịp thời thì sợ rằng Thủy Ngưng Quân đã thành hồn ma dưới súng rồi.
- Tinh anh của đội bảo vệ? Hừ, vẫn là bảo vệ thôi.
Đám vệ sĩ nhìn nhau, từ từ gật đầu đưa tay vào trong túi, bất ngờ lấy ra một cây súng lục.
- Nhớ cẩn thận, đừng để ngộ thương Thủy tiểu thư.
...
...
Ngay lúc này, Thủy Ngưng Quân đúng là đang ở trong hồ sen, hơn nữa còn đang giãy dụa.
Cô không biết bơi!
Càng không ngờ được lại có kẻ to gan lớn mật dám ném cô xuống hồ sen.
Sau khi rơi xuống hồ sen, trước tiên sợ hãi nuốt vào mấy ngụm nước, Thủy Ngưng Quân cảm thấy buồn nôn tới cực độ, đồng thời bóng người cũng không ngừng giãy dụa...
Lúc này đột nhiên có một đôi bàn tay to xuất hiện phía sau cô, túm lấy hai tay của Thủy Ngưng Quân.
Người đuối nước không bao giờ bỏ qua một cây cỏ cứu mạng, càng huống chi Thủy Ngưng Quân gặp phải một người sống sờ sờ. Hầu như theo tiềm thức, hai tay cô ôm chặt lấy hắn.
- Nhẹ một chút, nhẹ chút.
Tiêu Dương không ngờ Thủy Ngưng Quân lại “nhiệt tình” như vậy, hơi xấu hổ nói:
- Mặc dù tôi cứu cô, nhưng cô như vậy... Thật sự tôi cũng được yêu quá mà sợ đấy. Hơn nữa bọn họ ở trên bờ nhìn thấy cũng không tiện lắm...
- Là anh!
Tâm thần Thủy Ngưng Quân sau kinh hoảng cực độ ngắn ngủi đã khôi phục, giương mắt nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt lạnh như băng trong nháy mắt lại đóng băng lại giống như một khối băng giá.
Đương nhiên cô nhận ra, chính tên khốn kiếp này vừa mới ném mình xuống hồ sen.
Làm mình mất hết mặt mũi!
- Khốn kiếp!
Thủy Ngưng Quân buông lỏng tay, chuẩn bị bạt tai Tiêu Dương một cái tàn nhẫn. Không ngờ vừa mới buông tay, cảm thấy thân thể lập tức nhanh chóng chìm xuống, theo tiềm thức kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng lại túm lấy cánh tay Tiêu Dương.
- Cô Thủy, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Tiêu Dương kéo Thủy Ngưng Quân, thong thả bơi về phía bờ.
- Tình huống vừa rồi vô cùng khẩn cấp, tôi bất đắc dĩ mới phải ném cô xuống. Hiện tại không phải đang cứu cô rồi sao?
Mặt Thủy Ngưng Quân lạnh giá, cũng không cảm nhận được tình huống khẩn cấp gì. Dù sao cô cũng chỉ biết là thằng ranh này ném mình xuống hồ sen!
Chẳng qua hiện giờ tính mạng mình còn đang trong tay hắn, Thủy Ngưng Quân phải cố nén một bụng lửa giận.
Trong hồ sen, hoa sen đã tàn từ lâu, chẳng qua lá sen xanh thẫm vẫn còn chiếm một phần lớn mặt nước trong hồ. Đình hóng mát ở vị trí trung tâm của hồ nước, lúc này Tiêu Dương mang theo một người, muốn bơi trở lại cũng không phải có thể về ngay lập tức.
- Ồ?
Bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng bơi, mặt trở lên lạnh lùng, trán hơi nhíu mày. Bên tai hắn truyền tới tiếng rẽ nước rất nhỏ.
- Làm sao thế?
Thủy Ngưng Quân hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
- Có mai phục.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói, lập tức nói từ tốn:
- Anh hùng các nơi, hiện thân ra đi.
Ào ào!