- Thật đúng là ra vẻ quá.
Tiêu Dương bực mình bĩu môi.
- Tiêu Dương, còn đứng đó làm gì. Nên đi tới rồi đấy.
Cho dù rất không tình nguyện nhưng Cao Vạn Đằng vẫn phải nhắc nhở Tiêu Dương một tiếng.
Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ như thường, cất bước đi về phía trước.
Trong đội xe, cửa mở ra, từng thân hình thẳng tắp lạnh lùng cất bước đi ra.
Khí thế bức người.
Đứng rất thẳng, giống như tường đồng vách sắt, hơn nữa còn đứng rất đúng vị trí như đã quá quen, canh giữ bên cạnh chiếc Lamborghini màu đen kia...
Cửa xe mở ra...
Một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Tất chân màu đen tới tận bắp đùi, một bộ phục trang bó sát, dáng người đứng thẳng, khuôn mặt dù trang điểm tỉ mỉ nhưng cũng không thể nào che dấu được một cái mụn ruồi to như hạt đỗ ngay dưới cằm...
- Thủy Ngưng Quân?
Con ngươi Tiêu Dương mở lớn, miệng lẩm bẩm:
- Mặt thế này đẹp cái gì chứ.
Cao Vạn Đằng đứng cạnh cảm thấy đau cả “trứng”, khuôn mặt co quắp lại.
- Vị này là một người khá nổi tiếng trong làng giải trí - Trần Bích Hoa, được người ta gọi là chị Hoa, cũng là người đại diện của Thủy Ngưng Quân.
- Tôi cũng đoán thế.
Mặt Tiêu Dương không đổi sắc, thong dong gật đầu...
- ...
Cao Vạn Đằng đau “trứng” hoàn toàn thật, âm thầm trừng mắt nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt bi phẫn. Cậu đoán cái gì chứ, vừa rồi rõ ràng cậu còn nghĩ nhầm người ta là Thủy Ngưng Quân.
Cạch!
Một bên cửa xe khác lại mở ra...
Lộng lẫy!
Một tích tắc này, đập vào mắt mọi người chỉ có hai chữ đó.
Trang sức rất lộng lẫy!
Vóc người mảnh khảnh, đẹp không tả nổi, toàn thân giống như một vầng sáng lóng lánh, làm cho trong nháy mắt khi bóng người này xuất hiện, không tự chủ liền hấp dẫn tất cả tầm mắt xung quanh.
Toàn thân cô giống như một khối bích ngọc tỏa sáng, khiến người ta không thể dừng mắt. Trên cổ tay nõn nà đeo một chiếc vòng tay bằng vang lung linh, lộ vẻ cao quý vô cùng.
Nhưng mà khi con ngươi quét về phía trước, hầu như tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng.
Lạnh!
Lạnh tới tận xương!
Tiêu Dương chưa bao giờ gặp một ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng như vậy, giống như sông băng ngàn vạn năm không tan, lạnh tới đóng băng cả trái tim. Bạch Khanh Thành có khuôn mặt được gọi là đẹp lạnh lùng nhưng Thủy Ngưng Quân trước mắt này có thể nói là một khối băng trong suốt rồi! Nhưng cái khuôn mặt lạnh như băng này lại có vẻ đẹp tới mức hầu như không ai ngăn cản nổi!
Đẹp tới khiến người ta hít thở không thông!
Giờ khắc này trong đầu Tiêu Dương không tự chủ được mà hiện lên một bóng người khác... Đạm Đài Diệc Dao!
Hai cô gái có khí chất tương tự nhau, chẳng qua không phải cùng loại người mà thôi...
Tiêu Dương tưởng tượng một chút, nếu hai cô gái mà đối mặt nhau thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sau khi đeo kính đen lên, vẻ lạnh như băng trên khuôn mặt Thủy Ngưng Quân mới bớt đi một chút. Tô Thắng Kỷ và người đại diện Trần Bích Hoa chào hỏi vài câu xong, Trần Bích Hoa liền đưa ra mục đích Thủy Ngưng Quân tới trường Phục Đại ngày hôm nay. Hiển nhiên Tô Thắng Kỷ không từ chối, lập tức ra hiểu cho Tiêu Dương và Cao Vạn Đằng tiến lên.
- Mời mọi người đi theo tôi.
Giờ phút này vẻ mặt Cao Vạn Đằng bừng tỉnh sau đắm chìm, không nhịn được lại liếc mắt ngắm Thủy Ngưng Quân ở cách đó không xa một lần nữa, vội vàng xoay mặt mỉm cười nói với mọi người.
- Đứng lại!
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên:
- Anh là ai! Muốn làm gì?
Ánh mắt mọi người nhìn lại.
Một gã vệ sĩ mặt lạnh lùng ngăn cản Tiêu Dương.
Lông mày Tiêu Dương nhíu lại, nhìn Tô Thắng Kỷ, xoay mặt lạnh nhạt nói:
- Đại đội trưởng đội bảo vệ trường Phục Đại, phụ trách công việc bảo an lần này.
Nghe vậy, trên mặt tên vệ sĩ lộ nụ cười lạnh, vẫn đưa tay ngăn phía trước Tiêu Dương:
- An toàn của Thủy tiểu thư hiển nhiên là do chúng tôi bảo vệ. Về phần anh, đi theo phía sau chúng tôi là được.
Tiêu Dương giương mắt liếc vệ sĩ này, đồng thời nhìn quét qua mặt vẫn lạnh như băng của Thủy Ngưng Quân một chốc. Khóe miệng Thủy Ngưng Quân hơi nhếch lên, động tác rất nhẹ nhưng Tiêu Dương vẫn thấy rất rõ ràng. Chắc rằng Thủy Ngưng Quân này nghĩ vị đội trưởng đội bảo vệ trường đang tìm cơ hội tới gần mình đi.
Tiêu Dương buông tay, lùi lại phía sau hai bước.
- Tùy thôi.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước. Tô Thắng Kỷ bước nhanh hơn vài bước tới bên canh Tiêu Dương, hạ giọng nói:
- Tiêu Dương, hôm nay đừng xúc động đấy.
Tô Thắng Kỷ chỉ sợ Tiêu Dương nhất thời xúc đọng làm ra chuyện gì, như vậy rất khó thu xếp rồi. Thằng ranh này cũng đã có tiền lệ rồi!
Tiêu Dương nhún vài cười khẽ:
- Tôi là người thù dai thế sao?
Tô Thắng Kỷ nhìn Tiêu Dương thật sâu. Thật sự rất giống, nhưng lúc này lão cũng không dám trực tiếp lên tiếng kích thích Tiêu Dương, dặn đi dặn lại mấy lần mới đi về vị trí phía sau.
Thủy Ngưng Quân đại khai mang theo ba mươi vệ sĩ tùy thân, từ một khắc khi cô xuất hiện hầu như bị kín không một kẽ hở, đừng nói là đạn, cho dù là một giọt nước cũng chưa chắc đã có thể lọt vào. Cho dù bọn họ vô cùng trơ trẽn và kiêu ngạo nhưng Tiêu Dương cũng không thể không đa tạ. Đám vệ sĩ này cũng coi như chuyên nghiệp rồi.
- Tránh ra!
Thủy Ngưng Quân đi tới đình hóng mát tại hồ sen, hai vị Lâm Tiểu Thảo và Thủy Ngưng Quân đang canh gác phóng ra. Lúc này hai vị cười ngớ ngẩn, bị người ta đẩy sang một bên, ánh mắt còn ngẩn ra nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thủy Ngưng Quân, giống như đã bị hóa đá vậy...
- Dọa người quá.
Khóe miệng Tiêu Dương không kìm được giật giật.
Đám người Tô Thắng Kỷ đi tới cạnh hồ sen liền dừng lại. Đi về hướng đình hóng mát ngoài đông đảo vệ sĩ của Thủy Ngưng Quân thì giờ chỉ còn lại Tiêu Dương và mấy đạo diễn, thợ chụp cảnh phụ trách quay chụp quảng cáo đi theo sau.
- Ngưng Quân, có cần nghỉ ngơi một chút không?
Tới đình hóng mát, Trần Bích Hoa bên cạnh lên tiếng hỏi. Hơn ba mươi vệ sĩ tản ra bảo vệ các hướng, trận địa sẵn sàng đón địch, có vẻ lúc nào cũng đề phòng biến cố xảy ra!
- Không cần!
Thủy Ngưng Quân tháo kính râm xuống.
- Chuẩn bị bắt đầu.
- Mọi người chuẩn bị!
Thủy Ngưng Quân lập tức xoay người hô với đám đạo diện phía sau.
Lập tức mọi người bắt đầu bận rộn bố trí.
Đồng thời mọi người cũng cảnh giác để ý động tĩnh từ bố phía.
Bóng dáng Tiêu Dương bị chắn phía sau, ánh mắt cũng ngắm xung quanh vài lần, cuối cùng hứng thú nhìn camera của đám thợ ảnh. Ở đây cũng chỉ có tên nhà quê như Tiêu Dương này mới chú ý tới thứ đó.
- Ồ?
Đột nhiên, tầm mắt Tiêu Dương lóe sáng, nhìn chằm chằm vào một vị thợ chụp ảnh, ngẩng đầu liếc qua khuôn mặt phần lớn bị cái kính râm che khuất...
Giờ phút này máy ảnh đang chỉ thẳng về hướng... Thủy Ngưng Quân!
- Một đám ngu ngốc!
Tiêu Dương nhướng mày, lẩm bẩm một tiếng, thân hình lại không chần chừ chút nào, hầu như đột nhiên xông tới phía trước như sao băng!
Mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, định thần lại đã phát hiện ra Tiêu Dương đứng bên cạnh Thủy Ngưng Quân rồi...
Còn chưa kịp hét lớn, giây tiếp theo, ánh mắt mọi người chợt mở to hết cỡ!
Trước mắt...
Tiêu Dương trực tiếp nắm cánh tay Thủy Ngưng Quân, ném mạnh một cái!
Ào!
Thân thể Thủy Ngưng Quân hóa thành một đường vòng cung, rơi thẳng xuống hồ sen...