Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 259: Một ném kinh thiên! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ co quắp vài cái. Hóa ra thằng ranh này ngay từ đầu đã quyết tâm muốn lôi mình ra làm khiên cản tên rồi...

Xem ra khẳng định mình phải chịu oan ức này thật rồi.

- Hiệu trưởng Tô vạn tuế!

Cách đó không xa, vài sinh viên nhìn thấy Tô Thắng Kỷ đứng đó, không nhịn được la lớn, hơn nữa còn vẫy tay như điên, ánh mắt lộ vẻ sùng bái.

Thủy Ngưng Quân có thể đến trường Phục Đại, toàn bộ đều dựa vào phó hiệu trưởng Tô mà!

Khuôn mặt Tô Thắng Kỷ lại co giật, nửa ngày sau mới miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười, giơ tay lên vẫy lại.

- Lão Tô, ông xem, hiện tại uy tín của ông trong lòng đám sinh viên này quả thật giống như mặt trời ban trưa rồi.

Tiêu Dương cười ha hả, vung tay áo.

- Đương nhiên là tôi sẽ không kể công đâu. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

- ...

Trán Tô Thắng Kỷ hiện lên tới mười mấy sợi gân đen không đếm nổi, mồ hôi lạnh toát ra, khóe miệng giật giật. Chỉ chốc lát sau, lão hít sâu một hơi. Dù sao cũng là nhân vật từng gặp sóng to gió cả, lão từ từ vượt qua xúc động muốn đập cho Tiêu Dương một trận nên thân, duy trì lý trí để làm việc lớn, xua tay:

- Cao Vạn Đằng, hiện tại anh phân công nhiệm vụ cho mọi người đi.

- Vâng.

Cao Vạn Đằng nói ngắn gọn một câu, trầm giọng nói:

Nhiệm vụ hôm nay chắc tất cả mọi người rõ ràng rồi! Đã có người có ý đồ tiết lộ tin tức của Thủy Ngưng Quân, định tạo hỗn loạn, như vậy nói rõ là hành trình của Thủy Ngưng Quân tới trường Phục Đại lần này sợ rằng đã bị người có ý đồ theo dõi rồi!

- Đương nhiên mọi người cũng không cần kinh hoảng.

Cao Vạn Đằng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Công việc trọng điểm bảo vệ Thủy Ngưng Quân hiển nhiên có vệ sĩ cận thân của cô ấy lo. Chúng ta chỉ là bảo vệ cửa bình thường của trường học, bởi vậy nhiệm vụ của chúng ta là vận dụng đầy đủ sự quen thuộc địa hình, bảo vệ các nơi ra vào trường Phục Đại và tới gần hồ sen.

- Hiện tại tôi gọi tên ai thì người đó bước lên một bước, hơn nữa lập tức đi làm nhiệm vụ mà tôi đã chỉ định. Đúng rồi, nếu trên đường có sinh viên hỏi thì phải nói là đêm nay Thủy Ngưng Quân đến nên đội bảo vệ đang diễn tập công tác bảo an.

Cao Vạn Đằng nghiêm nghị nói.

Dù sao thì mình cũng không phải chịu oan khuất mà.

Khuôn mặt phó hiệu trưởng Tô lại âm thầm co quắp lại...

Rất nhanh, Cao Vạn Đằng đã hạ lệnh xong. Đám bảo vệ cửa trường Phục Đại hưng phấn như gà chọi, đi thủ vững vị trí của mình. Có thể bảo vệ cho Thủy Ngưng Quân, có lẽ đây là cơ hội duy nhất trên đời.

Cuối cùng, trước người Cao Vạn Đằng chỉ còn lại Tiêu Dương và bốn vị bảo vệ mà Lâm Tiểu Thảo tuyển ra.

- Hai người các cậu đi bảo vệ cầu cong phía trái hồ sen.

Cao Vạn Đằng trầm giọng nói.

- Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Vũ, hai cậu phụ trách bên phải!

- Bộ trưởng Cao, Thủy Ngưng Quân sẽ đi từ phía đó tới sao?

Lập tức Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.

- Chuyện này...

Cao Vạn Đằng cười bí ẩn.

- Vận phải xem vận may của các cậu thôi.

- Còn về Tiêu Dương...

Cao Vạn Đằng vỗ bả vai Tiêu Dương, cất tiếng nói:

- Cậu là át chủ bài của đội bảo vệ chúng ta, nói về ngoại hình, về thực lực, cậu là nổi bật nhất trong đội bảo vệ. Cho nên cậu phụ trách đi theo bên cạnh Thủy Ngưng Quân, bảo vệ cận thân! Có vấn đề gì không?

- Có thể từ chối không?

Tiêu Dương nhíu mày.

Cao Vạn Đằng ngẩn ra, lập tức lắc đầu:

- Không thể.

- Như vậy thì không có vấn đề rồi.

Mặt Tiêu Dương lộ vẻ tươi cười.

Chỉ trong tích tắc, mọi người đều không khỏi giật mình, âm thầm nhìn thằng ranh giả dối này...

Quả thực là đã được lợi còn vờ vịt!

Tô Thắng Kỷ giơ tay nhìn đồng hồ:

- Cũng muộn rồi, tất cả mọi người tự chuẩn bị đi.

Đám người Lâm Tiểu Thảo lập tức bước nhanh về vị trí.

Tiêu Dương không nhịn được phải tới gần Tô Thắng Kỷ:

- Mấy giờ Thủy Ngưng Quân tới thế?

- Mười giờ.

Tô Thắng Kỷ trả lời.

- ....

Tiêu Dương liếc nhìn Tô Thắng Kỷ:

- Hiện giờ còn chưa tới chín giờ...

Thế mà gọi là “đã muộn rồi” à?

Tiêu Dương quay đầu đi về hướng bên ngoài trường.

- Ấy, Tiêu Dương!

Tô Thắng Kỷ ngẩn ra:

- Cậu đi đâu thế?

- Uống trà.

Tiêu Dương xoay người, lại cười nói.

- Đúng rồi, có cần mua cho ông một gói đậu đỏ không?

Đôi mắt với loại quái vật không thể dùng lý lẽ thông thường thuyết phục, Tô Thắng Kỷ chỉ còn cách yên lặng nhìn theo bóng lưng hắn.

Quả thật Tiêu Dương đi uống trà, nhưng sau khi uống trà nửa giờ, Tiêu Dương liền âm thầm biến mất, bóng dáng nhanh chóng vòng quanh trường học vòng, nhất là một ít cao điểm khống chế. Tiêu Dương kiểm tra sơ bộ một lần rồi, xác nhận không có tình huống không bất thường mới xoay người trở về trường Phục Đại.

Lúc này ở cộng trường Phục Đại, Tô Thắng Kỷ cầm đầu một đám lãnh đạo trong trường đang đứng rất chỉnh tề, chuẩn bị đón Thủy Ngưng Quân.

- Sức hút của Thủy Ngưng Quân có lớn mấy thì cũng không khiến lão Tô trở thành fan hâm mộ được chứ?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Dương không khỏi nghi hoặc, nói thầm một tiếng.

Cao Vạn Đằng đứng bên cạnh Tiêu Dương, nghe vậy liền hạ giọng nói:

- Nghe nói sở dĩ Thủy Ngưng Quân có thể nóng tới bỏng tay như vậy, trừ thực lực ra còn có một phần nhỏ là bởi cô có quan hệ không cạn với chính quyền đấy.

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên, sau đó bình thường lại.

Thời gian trôi qua từng chút một. Đúng mười giờ, không hơn không kém, trên con đường thẳng tắp hướng về trường Phục Đại, một chiếc xe màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người...

Rất nhanh sau đó, một đội xe đi song song thẳng tắp xuất hiện!

Ở vị trí trung ương là một chiếc Lamborghini đen bóng bẩy rất bắt mắt, giống như một viên minh châu lóe sáng trong đêm.

- Không biết điều.

Tiêu Dương không nhịn được mà phải bĩu môi.

- Đã biết rõ là có người muốn gây bất lợi với mình mà vẫn gây chú ý như vậy, sợ là người ta không biết mình đến đấy chắc?

Tiêu Dương tự nhủ, nếu mình muốn ám sát Thủy Ngưng Quân thì đúng là quá dễ dàng.

- Đừng nói lung tung.

Cao Vạn Đằng cảm thấy đứng cạnh thằng nhãi này có áp lực rất lớn, vội vàng ngăn lời Tiêu Dương:

- Các ngôi sao đều muốn phải khí phái như thế. Với thân phận của Thủy Ngưng Quân, nếu cô ấy đi tới đây tùy tiện quá thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười cho sao?

- Mặt mũi còn cao hơn tính mạng sao?

Tiêu Dương thở dài lắc đầu.

- Thật sự là một đám ngu xuẩn.

Cao Vạn Đằng yên lặng rời xa Tiêu Dương vài mét...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️