Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 257: Theo lý thuyết là có thể! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nội dung hai người nói chuyện với nhau đã đủ khiến mọi người ở đây suy nghĩ liên miên rồi.

Thậm chí ngay cả người biết chuyện như Hà Tú và anh Tiêu cũng không khỏi trợn tròn mắt...

Mọi người tại đây thừ hết người ra!

Hai tròng mắt của anh em nhà Lý Bái Thiên cũng gần như lồi ra, nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Dương, nửa ngày sau, đôi mắt không khỏi lộ vẻ sùng bái mãnh liệt.

Đại ca không hổ là đại ca!

Lúc này dường như Tiếu Tiêu cũng ý thức được câu nói của mình dễ gây hiểu lầm, sắc mặt lúc này đỏ tới tận mang tai, gương mặt ửng hồng như một trái táo, môi run rẩy, vội vàng giải thích:

- Không phải, ý tôi không phải như vậy...

- Không! Là lỗi của tôi!

Tiêu Dương xua tay ngắt lời Tiếu Tiêu, ánh mắt thành khẩn:

- Sự thật là lỗi của tôi, cô cứ trách tôi là được.

Biết sai mà sửa đúng là tốt vô cùng.

Chuyện có gì lớn lao đâu!

Tiêu đại gia có thể co có thể duỗi.

Gật đầu cười với Tiếu Tiêu:

- Yêm tâm, lần sau tôi sẽ vào chậm hơn một chút.

- ....

Tất cả mọi người lúc này có cảm giác như mây đen che phủ toàn bộ bầu trời, không còn gì để nói.

- Đại ca thật sự là thần nhân, nói chuyện này trước công chúng mà mặt cũng không đổi sắc.

Chu Mạt đưa mắt nhìn sùng bái.

- Nói nhảm!

Lý Bái Thiên quát lớn một tiếng, giương mắt kính nể vô cùng:

- Đây mới là bản sắc của đại ca!

- Anh...

Tiếu Tiêu cảm thấy mình không thể nói tiếp. Từng luồng ánh mắt lộ vẻ khách thường đang nhìn chằm chằm vào mình. Giờ phút này cô hận không thể tìm được một cái hố lớn trên mặt đất, đá tất cả mọi người xuống, sau đó thế giới liền trở lại yên bình rồi.

- Tiêu Lục Lang! Anh...

Tiếu Tiêu tức giận dậm chân một cái, lập tức chạy ra bên ngoài.

- Tiếu Tiêu...

Hà Tú vội vàng đuổi theo...

Tiêu Dương đưa mắt nhìn hai bóng người biến mất trong tầm mắt mình, không khỏi nghi hoặc, nói thầm một tiếng:

- Chẳng lẽ còn muốn nhanh hơn một chút?

...

...

Một hòn đá rơi xuống gây nên ngàn con sóng!

Tin Thủy Ngưng Quân sắp tới trường Phục Đại giống như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức tạo nên sóng to gió lớn! Fan hâm mộ của Thủy Ngưng Quân tập trung nhiều ở đám thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi này. Là một ngôi sao giải trí đang nổi nhất tại Viêm Hoàng, cho dù Thủy Ngưng Quân đi tới nơi này cũng đều được bao người để ý! Hôm nay bỗng nghe thấy Thủy Ngưng Quân rất có khả năng xuất hiện trước mắt nhìn, cả đám sinh viên trường Phục Đại đều mừng rỡ như điên rồi!

Người hâm mộ ngôi sao thì chạy ngay ra ngoài, người không hâm mộ lại ngại mình không theo kịp trào lưu nên cũng đi theo. Nói ngắn gọn, ngay lúc này, cổng trường Phục Đại lúc đang gần đến giờ học, bây giờ người đi người lại tấp nập, hơn nữa không biết từ lúc này bắt đầu còn có người hô khẩu hiệu.

- Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị! Thủy Ngưng Quân! Em yêu chị!

Tiếng hô như sấm rung trời.

Tới lúc này, chẳng ai thèm suy nghĩ xem rốt cục tin tức này có phải sự thật hay không.

- Hóa ra trường Phục Đại lại nhiều người như vậy?

Hôm nay dường như Tiêu Dương đã được mở mang tầm mắt. Đẩy Quân Thiết Anh đi, thoáng nhìn đám người tấp nập phía xa xa, hắn không khỏi cảm thán:

- Loài người quả nhiên là động vật bầy đàn.

- ....

Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái, hiếu kỳ tại sao đột nhiên hắn lại đưa ra một kết luận như thế.

- Đại tiểu thư, đội bảo vệ cần tôi đi hỗ trợ. Tôi đi trước một chút. Nếu cô có gì cần trợ giúp thì cứ bảo hai vị phía sau kia. Cho dù là chuyện gì bọn họ cũng làm được.

Tiêu Dương dặn dò một tiếng:

- Tôi sẽ tìm cơ hội nói với Thủy Ngưng Quân về việc tuyên truyền cho Túy Vũ Địa Phủ.

Tiêu Dương xoay người nghiêm mặt nhìn hai anh em nhà Lý Bái Thiên:

- Nghe rõ rồi chứ? Nhiệm vụ quan trọng hôm nay của hai người, nhiệm vụ duy nhất, nhiệm vụ phải bảo đảm không được có gì sai sót chính là bảo vệ Đại tiểu thư! Hiểu rõ chưa?

Nhiều người náo nhiệt, nhất là hiện tại tin tức Thủy Ngưng Quân đến trường Phục Đại bỗng nhiên bị người có ý đồ tiết lộ, nhiệm vụ bảo vệ hôm nay tuyệt đối không đơn giản. Đồng thời Tiêu Dương cũng lo lắng có người đục nước béo cò đến đối phó với Quân Thiết Anh, cho nên tạm thời quyết định để Thiên Mã Song hùng đến phụ trách an toàn cho Quân Thiết Anh.

- Hiểu rõ rồi!

Cuối cùng hai người cũng lộ vẻ thông minh một hồi.

Tiêu Dương gật đầu, xoay người đi về phía phòng hội nghị. Lúc này Cao Vạn Đằng đã cầm đầu tất cả bảo vệ tập trung đứng dậy. Thấy Tiêu Dương đủng đỉnh đi vào, Cao Vạn Đằng lập tức có cảm giác tức mà không phát ra được, hừ một tiếng:

- Hiện tại tất cả mọi người đã lo lắng vô cùng, anh còn có thể thoải mái như vậy.

- Không phải là Thủy Ngưng Quân bị tiết lộ hành tung thôi sao.

Tiêu Dương cười ha hả, lơ đễnh nói.

- Nói thật nhẹ nhàng! Nhiều người như vậy đã hoàn toàn mất trật tự rồi!

Cao Vạn Đằng cau mày nói:

- Dưới tình huống hỗn loạn này, nếu Thủy Ngưng Quân lọt vào tập kích của người khác, chúng ta đều không thể báo cáo được đâu.

- Như vậy thì để hôm khác cô tới đi.

Tiêu Dương xua tay.

Xoạt!

Tầm mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương. Vô số người còn đang ước Thủy Ngưng Quân đến sớm một chút, thằng nhãi này không ngờ lại muốn từ chối không cho cô tới?

Lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền tới.

- Hiệu phó Tô?

Tô Thắng Kỷ tự dẫn những lãnh đạo cao cấp có liên quan đồng thời bước nhanh vào lúc này.

- Chuyện gì vậy? Có thương lượng ra biện pháp gì không?

Tô Thắng Kỷ hơi lo lắng hỏi.

Cao Vạn Đằng bất đắc dĩ lắc đầu.

Lông mày Tô Thắng Kỷ nhíu chặt:

- Lúc này đám sinh viên đã điên cuồng, phải nghĩ cách để bọn họ sơ tán nhanh chóng.

- Hiện tại ngoài sinh viên còn có không ít người ở gần đây nghe được tin tức đã chạy tới. Nếu không có hành động sớm thì tình hình sợ rằng càng khó khống chế.

- Làm sao bây giờ?

Lúc mọi người lo lắng, từ từ ánh mắt không hẹn mà đồng thời đưa về hướng ... Tiêu Dương!

Lúc này chỉ có một mình Tiêu Dương là bình tĩnh như không.

- Sao thế? Các người cùng nhìn tôi làm gì?

Tiêu Dương có cảm giác hơi sởn gai ốc. Bị nhiều đàn ông nhìn như vậy, thật sự cũng hơi mất tự nhiên.

- Tiêu Dương, luôn luôn không có gì làm khó được anh, lúc này...

Tô Thắng Kỷ cũng nhìn Tiêu Dương...

- Ấy...

Tiêu Dương chần chừ một chút:

- Từ lý thuyết mà nói, chuyện sơ tán bọn họ là không thành vấn đề.

Tiếng nói vừa dứt, nhất thời mọi người mừng như điên.

- Vậy còn nghĩ ngợi gì nữa? May đi làm thôi!

Tô Thắng Kỷ nói thẳng.

Miệng Tiêu Dương há ra, thấy đôi mắt đám người trông mong nhìn mình, lập tức lại ngậm miệng lại:

- Cho tôi một chiếc loa thật lớn đi!

Khoảng năm phút đồng hồ sao...

Cửa trường học, trước quảng trường, người đi người lại tấp nập, tiếng người ồn ã!

Tiếng thét chói tai thỉnh thoảng vang lên.

Đám người đều nhìn ra xa, hy vọng có thể thấy Thủy Ngưng Quân đến...

Một người, một cái loa thật lớn.

Trực tiếp nhảy lên bục của trường học.

- Tiêu Dương thật sự có thể thuyết phục đám sinh viên điên cuồng này không?

Mọi người phía sau có vẻ không yên tâm lắm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️