- Tiêu Lục Lang, tôi phải thay quần áo!
- Ồ.
Tiêu Dương gật đầu:
- Tôi biết rồi.
- ...
Tiếu Tiêu cảm thấy một vẫn là một cô gái ngoan ngoãn nhưng nhìn thấy Tiêu Lục Lang này là chỉ muốn nổi khùng.
Chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy!
Mình đã nói là phải thay quần áo, không ngờ còn không đi ra ngoài!
Tiêu Dương nhìn Tiếu Tiêu, ánh mắt hai người va chạm. Nhìn một lúc lâu, nửa ngày sau Tiêu Dương mới vô cùng cẩn thận mở miệng:
- Muốn tôi tránh đi phải không?
Hai mắt Tiếu Tiêu hầu như đảo tới trắng dã, rống lên như sư tử Hà Đông:
- Anh còn nói!
Vù!
Rầm!
Một bóng người lao ra ngoài như tên bắn, hơn nữa còn nhanh chóng đóng cửa lại.
Lửa giận của Tiếu Tiêu bùng lên, lại không thấy người đâu, không thể tỏa nỗi giận ra ngoài, lập tức mặt đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn hung hăng đấm vào gối:
- Hừ! Đừng để tôi gặp anh!
- Cô đang nói tôi sao?
Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu thò vào dò xét.
Trong khoảnh khắc, phòng ngủ lặng ngắt như tờ...
Tất cả mọi người trợn tròn mắt!
Bởi vì khi Tiếu Tiêu đang nói những lời này, vừa thuận tay cởi áo ngủ khỏi bả vai...
- Á!!!
Tiếng thét chói tai vang lên kinh thiên động địa!
Bóng dáng Tiêu Dương đột nhiên vọt về phòng bảo vệ. Cảnh tượng thấy được trong nháy mắt vừa rồi không thể xóa đi nổi, hắn gần như xịt máu mũi...
Hít sâu mấy hơi, bình phục trái tim đang chạy như ngựa.
- Anh Tiêu!
Hai bóng người xoạt một tiếng xuất hiện tại cửa sổ.
Lý Bái Thiên và Chu Mạt tươi cười xuất hiện trước mắt Tiêu Dương. Tiêu Dương giương mắt, ý bảo hai người tiến vào.
- Ồ? Anh Tiêu, sáng sớm đã dậy luyện công à?
Chu Mạt kinh ngạc hỏi.
Theo ánh mắt hâm mộ của Chu Mạt, Tiêu Dương cúi đầu, nhìn thoáng qua, chợt ngẩng đầu lên, thuận tiện giương “ thằng nhỏ”, mặt không đổi sắc:
- Đàn ông mà. Buổi sáng đều thế. Chẳng lẽ các anh không thế?
- Đương nhiên là thế, đương nhiên rồi.
Hai anh em nhà kia vội vàng gật đầu không ngừng.
Anh Tiêu đã nói đàn ông đều thế, mình mà nói không phải thì chẳng lẽ nói mình không phải đàn ông?
- Tối hôm qua theo dõi Trương Hồng, kết quả thế nào?
Tiêu Dương bình thản mở miệng.
- Anh Tiêu, về vấn đề này, hai anh em chúng ta đã điều tra rất lâu, mãi vẫn không có kết luận chuẩn xác.
Lý Bái Thiên nhíu mày nói.
- Đúng, quá khó khăn rồi.
Tiêu Dương ngẩn ra:
- Làm sao thế?
- Trương Hồng sau khi rời khỏi quán cà phê Túy Vũ liền trực tiếp bắt xe đi ra sân bay, ngồi máy bay suốt đêm rời Minh Châu.
Lý Bái Thiên cúi đầu.
- Thế có phải là hành động khác thường không?
- Đi máy bay thì nhiều người cũng đi, có gì là khác thường đâu.
Chu Mạt nói xen vào.
- Nhưng cô ta đi chuyến bay muộn như thế, hẳn là khác thường chứ.
- Dừng!
Tiêu Dương thấy hai anh em nhà này chuẩn bị tranh luận, vội vàng hô lên, trán cũng hơi toát mồ hôi lạnh:
- Các anh vẫn chỉ điều tra vấn đề này à?
- Quá khó khăn rồi!
Hai người đồng thanh nói.
- ...
Tiêu Dương xua tay:
- Chuyện này các anh không cần suy nghĩ nữa. Hôm nay tôi có một nhiệm vụ càng quan trọng hơn giao cho các anh.
- Anh Tiêu nói mau.
- Nhất định chúng tôi sẽ làm được.
Tiêu Dương gật đầu:
- Buổi sáng nay các anh đi theo bên cạnh tôi. Tôi sẽ giao nhiệm vụ cho các anh bất cứ lúc nào. Các anh cũng phải chuẩn bị ứng phó với tất cả đột biến, hiểu chưa?
Hai người nhìn nhau, đồng thời ưỡn ngực ngẩng đầu, thắt lưng thẳng tắp, đồng thanh nói:
- Không hiểu rõ lắm!
Xoạt!
Khuôn mặt Tiêu Dương co quắp lại, một chốc mời cố tươi cười:
- Nói đơn giản là đi theo bên cạnh tôi.
- Hiểu rõ rồi!
Lúc này bộ đàm màu đen đeo bên hông Tiêu Dương bỗng nhiên vang lên.
- Có chuyện gì?
Tiêu Dương nghiêng đầu hỏi.
- Tiêu Dương! Hiện giờ cậu ở đâu? Mau tới phòng họp tập hợp, có chuyện rồi!
Giọng Cao Vạn Đằng lo lắng vang lên.
- Tôi biết rồi.
Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh nói:
- Không phải là Thủy Ngưng Quân tiết lộ hành trình sao?
Không đợi Cao Vạn Đằng nổi nóng, Tiêu Dương tiện đà nói:
- Tôi tới ngay thôi!
Tắt máy xong, Tiêu Dương đứng lên, đi ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn về phương hướng phòng 106, vẻ mặt hơi không yên. Chẳng qua không đợi Tiêu Dương tự hỏi rõ ràng, cửa lớn phòng 106 đã mở ra. Hà Tú đi trước, đẩy Quân Thiết Anh từ từ đi ra. Tiếu Tiêu khóa cửa phòng ngủ xong cũng theo sát phía sau.
Đi về hướng phòng bảo vệ...
Ở ngoài trăm mét, Tiêu Dương đã cảm nhận rõ ràng ánh mắt tàn nhẫn gần như giết người của Tiếu Tiêu.
Cố gắng trấn định.
Mặt mỉm cười tiến tới chào đón:
- Thật sự là phiền hai vị rồi. Cứ giao Đại tiểu thư cho tôi chăm sóc đi.
- Hừ!
Tiếu Tiêu nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
- Tiêu Lục Lang, món nợ này anh định tính sao đây?
- Bánh bao lớn.
Tiêu Dương cúi đầu tố khổ, mặt mày đau đớn:
- Tôi không ngờ cô lại cởi nhanh như vậy.
Xoạt!
Cho dù là hai anh em ở phía sau lưng Tiêu Dương hay nữ sinh vừa vặn đi ngang qua, giờ phút này tầm mắt không kìm được mà liếc lại phía này theo tiềm thức...
Sắc mặt Tiếu Tiêu sầm lại, không ngờ Tiêu Dương lại vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức nổi giận không kìm được, vội nói.
- Anh vào còn nhan hơn!
Mọi người ngạc nhiên!