Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 254: Long sĩ đầu! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đừng quên bên cạnh chúng ta cũng có một người.

Nghe vậy, vẻ mặt ba người đồng thời biến đổi, nửa ngày sau mới lắc đầu:

- Thiên tài như vậy tuyệt đối cực kỳ hiếm có.

- Như vậy đi, trước tiên thử dò xét sức mạnh của hắn một chút.

Cô gái áo đỏ đưa mắt nói:

- Chuyện này giao cho tôi đi.

- Em Linh!

Nam thanh niên quýnh lên.

- Không sao đâu.

Cô gái áo đỏ cười tự tin.

- Chẳng lẽ anh cảm thấy hắn có thể gây bất lợi được cho em à?

- Hay là để anh đi đi.

Nam thanh niên chần chừ một chút, chợt nói.

- Em đã quyết định rồi.

Cô gái áo đỏ cầm một phần tài liệu khác trên mặt bàn, bình thản nói:

- Hiện giờ chúng ta bàn bạc tới việc cuối cùng của đêm này, cũng là mục đích căn bản nhất khi chúng ta tới Minh Châu!

- Căn cứ vào tin tức xác thực, sau ba ngày sẽ có mấy trùm buôn ma túy từ Châu Mỹ và Tam giác vàng tới Minh Châu tiến hành một vụ giao dịch!

Đôi mắt cô gái áo đỏ tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, khuôn mặt nhìn như dịu dàng lại như bị một tầng sương lạnh bao phủ.

- Đây là một vụ giao dịch liên quan rất lớn. Chẳng qua rốt cục liên hệ với người nào tại Minh Châu thì chúng ta còn chưa điều tra rõ. Người này tuyệt đối là một khối u ác tính tại Minh Châu!

- Thừa cơ hội này, cũng phải cho đám khách ngoại lai có gan không kiêng nể gì mà bước vào đất đai của Viêm Hoàng một bàn học đắt giá đi.

Thanh niên nam cười lạnh, sau đó cất tiếng nói:

- Người của chúng ta đã tập trung theo dõi hành động của một nhóm người bọn họ, chỉ cần bọn họ vừa tiến hành giao dịch là nhất định có thể bắt trọn trong một mẻ lưới!

- Trụ sở cũng đã tăng người chi viện cho chúng ta, lấy danh nghĩa tham gia trận đấu tinh anh để tham dự hành động bủa lưới lần này.

Cô gái áo đỏ đứng lên, ánh mắt đảo qua phần tài liệu trong tay.

- Hiện tại chúng ta đều chuẩn bị. Cho dù là vụ án mạng của Hắc Hùng hay là giao dịch của tập đoàn buôn ba túy, thậm chí là trận đấu tinh anh, chúng ta cũng không được để xảy ra bất cứ sơ sót gì!

- Từ bây giờ trở đi, việc tập đoàn buôn thuốc phiện giao cho Âu Tử Lôi phụ trách. Nhớ giữ bí mật, hành động lần này lấy tên là... Long Sĩ Đầu!

Ngọn đèn trong biệt thự âm thầm tắt ngấm....

Ngày hôm sau.

Thứ Hai đối với tầng lớp cao cấp tại trường Phục Đại là một ngày cực kỳ quan trọng.

Thủy Ngưng Quân lựa chọn đầm sen của trường Phục Đại để quay quảng cáo cũng là một loại tuyên truyền cho danh tiếng của trường Phục Đại. Nghe nói nội dung quảng cáo là một tập đoàn buôn đồ cổ thuê quay Thủy Ngưng Quân, liên quan tới một bức họa cổ, tuyên truyền tăng danh tiếng cho tập đoàn.

Đội bảo vệ trường Phục Đại đã bận rộn từ sáng sớm.

Từ sáng mọi người đã chuẩn bị trận địa đón địch, tập trung tại quảng trường gần cửa trường, đưa tới sự chú ý của không ít sinh viên, đều đoán già đoán non...

Đương nhiên bởi hành trình của Thủy Ngưng Quân được giữ bí mật tuyệt đối, ngoài mấy vị cán bộ cao cấp của trường Phục Đại ra thì cũng chỉ có mấy bảo vệ phụ trách an toàn như Tiêu Dương mới biết được mà thôi.

Bịch bịch bịch!

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiêu Dương duỗi thắt lưng ra mở cửa, mắt không khỏi trừng lớn:

- Không cần khoa trương như vậy chứ!

Trước mắt, hai người Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ mặc đồng phục bảo vệ vô cùng chỉnh tề, mái tóc dường như cũng được chải chuốt rất kỹ. Đương nhiên khiến Tiêu Dương khiếp sợ lại là hai hốc mắt đen thẫm không khác gì gấu mèo của hai người...

- Anh Tiêu, chẳng lẽ anh không biết hôm nay là thứ mấy sao?

Lâm Tiểu Thảo say mê nói:

- Có lẽ đây là lần gặp mắt duy nhất của tôi với Thủy Ngưng Quân trong đời này đấy.

- Không gặp không quen biết, lần này cậu cũng bỏ hết vốn liếng đấy.

Tiêu Dương bĩu môi.

- Từ tóc đến giầy đi tong mất nửa tháng lương của tôi đấy...

Lâm Tiểu Thảo sau khi đau lòng một giây đồng hồ, lập tức ưỡn ngực, vuốt vuốt tóc:

- Chẳng qua cũng đáng giá thôi! Ôi, Tiểu Vũ, cậu xem tóc tôi có bị rối không?

- Không đâu, còn rất chỉnh tề. Anh xem em thế nào?

- Ừ, mặc dù so với anh Tiểu Thảo của chú thì còn kém một chút nhưng cũng rất tuấn tú rồi.

- ...

Tiêu Dương không thèm để ý tới hai tên bị tẩu hỏa nhập ma này nữa, trực tiếp xoay người trở về vệ sinh, thay đồng phục bảo vệ rồi mở cửa ra lần nữa.

Hai anh giai kia vẫn đang bàn bạc về kiểu tóc ngày hôm nay...

- Ấy... Xin hỏi hai vị, tối qua có ngủ hay không vậy?

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Lâm Tiểu Thảo và Tiểu Vũ đồng thời rơi lên người Tiêu Dương, mang theo vài phần quái dị.

Tiêu Dương bị hai người nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên:

- Có chuyện gì?

- Anh Tiêu, sao anh lại hỏi một vấn đề nông cạn như vậy chứ?

Lâm Tiểu Thảo nói vẻ vô cùng cẩn thận.

- Đúng.

Tiểu Vũ nói:

- Tối hôm qua chúng tôi... Đương nhiên là không ngủ rồi!

- Ngủ thì tóc bị rối thì sao?

Dường như hai người đã từng huấn luyện, đồng thanh nói, đồng thời cười bỉ ổi:

- Nghĩ tới nữ thần trong lòng lại càng không thể ngủ được!

- ...

Tiêu Dương trực tiếp đẩy hai người đi, cất bước ra ngoài.

- Các người nói chuyện phiếm ít thôi. Mau đi tới chỗ đội trưởng Cao, hỏi rõ xem hôm nay chúng ta phải đảm nhận nhiệm vụ gì.

Tiêu Dương nói.

- Tôi còn có chút việc...

- Hiểu rồi, hiểu rồi!

Hai người Lâm Tiểu Thảo đồng thời nháy mắt cười với Tiêu Dương.

Ngầm hiểu!

- Chúng ta cũng nên đi thôi.

- Anh Tiêu, đừng vội, đừng vội!

Trán Tiêu Dương nhăn thành một đường thẳng, đồng thời hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao hai người này đột nhiên lại nói vậy...

- Tiêu Dương.

- Một tiếng nói êm ái, mang theo chút mừng rỡ nhẹ nhàng vang lên bên tại Tiêu Dương.

Tiêu Dương nghiêng người nhìn lại.

Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️