- Mỗi ngày cô ấy đều hát bài hát cô ấy thích nhất cho bác nghe...
....
...
Lâm Xuân Yến tỉnh lại và xuất viện giống như một tiếng sét lớn nổ vang trong bệnh viện!
Hầu như tất cả bác sĩ đều hết sức yêu cầu Lâm Xuân Yến ở lại viện theo dõi một thời gian. Đây là một kỳ tích của giới y học! Lâm Xuân Yến tiếp tục ở lại bệnh viện, cho dù là đối với tình hình nghiên cứu của bọn họ về bệnh tình Lâm Xuân Yến hay với danh tiếng của bệnh viện cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Chẳng qua Tiêu Dương dùng hết sức từ chối mọi yêu cầu, Lâm Xuân Yến vẫn thuận lợi xuất viện.
- Thật sự là kỳ tích mà!
- Khó có thể tin nổi! Có thể giải thích được nghi hoặc của giới y học.
- Bệnh nhân hai ngày trước còn suýt chết lại thức tỉnh nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự sức mạnh của lòng hiếu thuận của hai anh em này cảm động được trời cao sao?
Nhìn chiếc Chery màu đỏ rời đi, trong bệnh viện, tiếng bàn luận, than thở vang lên không ngớt...
Trường Phục Đại càng về khuya càng yên tĩnh.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm.
- Cô Lăng...
Đứng ở cửa phòng bảo vệ trong trường, cầm di động, vẫy tay với Lăng Ngư Nhạn đã nhận điện thoại, đang đứng trên hành lang phòng ngủ ở tầng năm, Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Cô xuống đây. Tôi tặng cô một món quà.
- Món quà?
Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, không suy nghĩ nhiều, gật đầu tắt điện thoại, xoay người quay về phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác lên người.
- Hì hì, lại đi hẹn hò với anh Tiêu đẹp giai rồi.
- Phì, nói bậy bạ gì đó.
Đối với với “lời đùa” của bạn cùng phòng, mặt Lăng Ngư Nhạn hơi nóng lên.
- Chị em tôi thật sự hâm mộ cậu đấy!
- Giai đẹp họ Tiêu kia là vương tử trong lòng không ít nữ sinh tại tầng lầu chúng ta đấy!
- Mỗi một việc hắn làm đều thật là soái ca...
Trong tiếng cảm thán của một đám mê trai, Lăng Ngư Nhạn chạy trối chết, bước nhanh xuống cầu thang, sau đó bước chân từ từ chậm lại, trong lòng có rung động khó hiểu. Dường như trong nội tâm có thứ gì đó đang muốn bộc lộ ra.
Khuôn mặt điềm tĩnh thoáng ẩn chứa một tia mệt mỏi. Một sợi tóc đen vương ở trước mặt, không che khuất tầm mắt, ngược lại khiến khuôn mặt tăng thêm vài phần xinh xắn.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Dương, tầm mắt thoáng nhìn lại, không khỏi ngẩn ra:
- Anh?
Lăng Phong vờ ghen tị mười phần, âu sầu mở miệng:
- Cuối cùng em cũng nhìn thấy ông anh này rồi.
Quả nhiên là con gái lớn không thể để mãi trong nhà!
- Anh, sao anh lại ở đây?
- Không phải Tiêu Dương đã nói cho em rồi sao?
Lăng Ngư Nhạn chuyển tầm mắt về phía Tiêu Dương.
- Tặng cho cô một món quà.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Tuyệt đối là món quà quý giá nhất cô có thể nhận được trên đời này.
Vẻ mặt Lăng Ngư Nhạn hơi mơ hồ. Lúc này, một tiếng hát khe khẽ vang lên từ bên trong cửa phòng bảo vệ đóng chặt...
- Ánh trăng sáng xuyên qua đám mây, chiếu lên hoa sen trắng...
Ầm!!!
Đầu óc Lăng Ngư Nhạn chấn động kịch liệt!
Thân thể mềm mại của cô giống như bị bão táp vùi dập, lắc lư một hồi, sau đó cứng ngắc lại trong nháy mắt...
Cạch!
Di động cầm trong tay rơi xuống mặt đất, tạo thành một tiếng vang trong trẻo.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa phòng bảo vệ...
Bên tai cô vang vọng tiếng hát quen thuộc...
Tiếng hát mà cô ngày nhớ đêm mong!!!
- Chúng ta ngồi trên vách núi cao cao, nghe mẹ kể chuyện xưa. Chúng ta ngồi trên vách núi cao cao, nghe mẹ kể chuyện xưa...
Tiếng hát bắt đầu nghẹn ngào, nhưng tình cảm thật sâu đậm.
- Mẹ... Mẹ...
Lăng Ngư Nhạn cảm thấy giờ phút này mình giống như đang mơ, khuôn mặt đã đẫm nước mắt từ bao giờ, bước chân từ từ đi về phía cửa phòng bảo vệ, bàn tay run rẩy duỗi ra nhưng rồi lại dừng lại.
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, đẩy cửa ra thì giấc mơ sẽ tan biến.
Con mắt cô từ từ nhìn về phía Tiêu Dương...
- Mở cửa ra đi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tươi cười như gió xuân làm yên lòng Lăng Ngư Nhạn.
Một phía khác. Lăng Phong cũng khóc, che mặt ngồi xổm xuống. Đáng ghen tị quá, thật sự không biết ai mới là anh ruột nó đây.
Theo Lăng Phong thấy, dưới tình huống này thì em gái hẳn phải nhìn về phía mình. Và gã là anh ruột sẽ dùng ánh mắt cổ vũ động viên em gái...
Cửa mở ra...
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nằm trên giường bệnh không biết bao năm tháng lộ nụ cười hiền lành, đồng thời cũng đẫm nước mắt.
Lăng Ngư Nhạn như bị một tia sét đánh trúng!
Cửa mở ra, hai mẹ con chạm mặt trong nháy mắt, dường như hình ảnh này đã trở thành vĩnh hằng.
Yên tĩnh một lúc lâu!
- Mẹ...
Giống như tiếng chim oanh trong bóng đêm, ánh mặt trời xua tan tầng mây u tối, tỏa sáng rực rỡ trên đời.
Lại giống như một con bướm xinh đẹp tung bay trong gió xuân, chập chờn nhảy múa.
Vui mừng quá mà bật khóc!
Vừa khóc vừa cười!
Đây là một tâm tình khó có thể dùng ngôn ngữ nói rõ được, càng không thể dùng bút mà vẽ ra nổi...
... Món quà quý giá nhất!
Mẹ con ôm chặt lấy nhau!
Rất lâu sau đó...
Khi Lăng Ngư Nhạn rúc vào lòng mẹ kể những chuyện xảy ra trong mười sáu năm xong, Tiêu Dương đưa ra đề nghị, nhân dịp này ra ngoài ăn mừng một phen.
Ba mẹ con đi phía trước, Tiêu Dương đóng cửa phòng bảo vệ, sau đó bắt đám nữ sinh tắt đèn rồi lập tức bước nhanh theo...
Đột nhiên Lăng Ngư Nhạn tạm buông lỏng cánh tay vẫn nắm chặt mẹ, xoay người đi thẳng về hướng Tiêu Dương.
- Đây là món quà quý giá nhất mà em nhận được.
Lăng Ngư Nhạn tiến sát tới ngực Tiêu Dương. Hầu như đồng thời, một tiếng lí nhí khó có thể nghe thấy vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Chờ tới một ngày, em cũng sẽ tặng anh một ... Món quà quý giá nhất.
Lăng Ngư Nhạn xoay người bước nhanh về phía mẹ.