Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 250: Mẹ... (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương và Chu Mạt nhìn nhau, đồng thời âm thầm khinh bỉ Lý Bái Thiên một chút.

- Tóm lại các người theo sát cô ta, thấy bất cứ hành động nào cảm thấy không bình thường thì lập tức báo cho tôi biết.

Tiêu Dương chỉ có thể giải thích như vậy.

Hai anh em kia lại giống như đồng thời hiểu ra.

...

...

Đêm tới.

Cổng bệnh viện, xe cấp cứu chạy vào rất nhanh!

- Nhanh! Nhanh lên!

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Bác sĩ và y tá mặc áo trắng đẩy một người bị thương, máu tươi đầm đìa vào trong phòng bệnh!

Tiếng khóc vang lên liên tiếp...

Trong bệnh viện, cảnh tượng này đã thành quen.

Nếu so sánh thì phòng bệnh đặc biệt trên tầng yên tĩnh hơn nhiều. Ngoài một số tiếng bước chân nhỏ ra thì lúc này rất yên tĩnh.

Một bóng người nhoáng lên, trong chớp mắt đã biến mất trong hành lang.

Trong phòng bệnh, Lăng Phong vẫn xoa bó tay cho mẹ như không biết mệt mỏi, mí mắt đã rất nặng nề. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chai dịch còn chưa chảy hết một nửa, Lăng Phong chỉ có thể cắn đầu lưỡi mình một chút, cố gắng để mình tỉnh táo.

- Mẹ, bao giờ mẹ mới tỉnh lại vậy?

Giọng Lăng Phong nhẹ nhàng vang lên.

- Con rất nhớ mẹ, em cũng rất nhớ mẹ. Chúng con muốn ăn bánh bao mẹ làm, chúng con muốn mẹ hát cho nghe...

Tầm mắt Lăng Phong từ từ mơ hồ, giống như đang rơi vào giấc mơ...

Đột nhiên.

Đầu gã trực tiếp gục xuống giường.

Thân thể gã bị nâng lên, đặt lên giường bên cạnh.

- Ước nguyện của anh sẽ trở thành hiện thực nhanh thôi.

Tiêu Dương cười nhỏ, lập tức xoay người bước tới giường bệnh. Đầu tiên hắn đưa tay bắt mạch một hồi, một lúc sau mới thở nhẹ một hơi, giương mắt nhìn chai dịch truyền. Sau đó hắn liền vô cùng cẩn thận rút kim ra.

- Nếu thuận lợi thì đêm nay bác có thể tỉnh lại rồi.

Tiêu Dương cực kỳ tự tin với khả năng châm cứu của mình, càng huống chi đây vốn là lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.

Vù!

Châm bạc lóe lên ánh sáng như ngọc dưới ngọn đèn.

Âm thanh rung động ong ong vang vọng vô cùng kích thích. Ánh mắt Tiêu Dương chăm chú nhìn chằm chằm vào phía dưới...

Không bao lâu sau, trên đầu người bệnh bất ngờ đã có gần mười cây châm bạc!

Mỗi cây châm đều liên hệ, tương ứng với nhau.

Một luồng khí từ từ truyền qua tất cả các cây châm...

Thời gian từ từ trôi qua, mồ hôi trên trán Tiêu Dương cũng càng ngày càng nhiều. Chẳng qua việc điều trị đã tới mức quan trọng nhất, Tiêu Dương cũng không dám thả lỏng chút nào!

Phải biết rằng giờ phút này mình đang điều khiển đầu người bệnh, chỉ coi thường một chút cũng đủ khiến người khác mất mạng!

Cũng chỉ có kẻ tài cao gan lớn như Tiêu Dương mới dám vận dụng thủ pháp châm cứu như vậy.

Xoạt!

Từng giọt mồ hơi rơi xuống ga giường màu trắng.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Ngón tay Tiêu Dương cử động, bất ngờ ba cây châm bạc lóe lên châm xuống!

- Thành bại tại lần này!

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người bệnh, vô cùng chăm chú, từ từ mở miệng, giọng nói như có ma lực, đang kêu gọi.

- Bác Lâm, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!

Linh hồn ngủ say đã lâu cũng không dễ dàng thức tỉnh như vậy!

Đây không phải cuộc chiến của mình Tiêu Dương, cũng là cuộc chiến của bệnh nhân Lâm Xuân Yến!

Có đôi khi, lực lượng ý chí, niềm tin nhìn như hư vô mờ mịt nhưng lại là tồn tại quyết định vận mệnh.

- Bác đã ngủ say mười sáu năm rồi. Con trai, con gái bác trông mong bác đã mười sáu năm, nhớ nhung bác đã mười sáu năm!

Tiêu Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lâm Xuân Yến, nghiêm nghị nói:

- Tỉnh lại đi! Tin tưởng rằng mình có thể làm được!

Tiêu Dương thúc dục khí công trong cơ thể mình, thông qua châm bạc, xuyên qua mạch lạc trên đại não Lâm Xuân Yến...

- Tích lũy từng chút một, kỳ tích sẽ sinh ra.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời trái tim cũng thắt chặt vài phần!

Phòng bệnh yên tĩnh, ánh đèn trắng chiếu xuống giường bệnh, lên trên khuôn mặt tái nhợt...

Đột nhiên...

Đôi mắt Tiêu Dương hơi lóe lên!

Ở phía dưới, một giọt nước mắt trong suốt phản xạ lại ánh đèn trong mắt Tiêu Dương!

Hai hàng nước mắt lưu giữ suốt mười sáu năm không thể chảy xuống, trong tích tắc này lại âm thầm rơi!

- Thành công rồi!

Đôi mắt Tiêu Dương vui vẻ, ánh mắt rung động, lập tức cổ tay chuyển động rất nhanh!

Xoạt xoạt!

Châm rơi chậm nhưng tốc độ rút châm lại nhanh như điện!

Đột nhiên, toàn bộ châm bạc cắm trên đầu Lâm Xuân Yến đã được rút ra toàn bộ...

Tiêu Dương cất bước tới một bên, xoạt cái tắt đèn!

Trong đêm đen, hồi lâu, một đôi lông mi rung động vài cái, hai mắt từ từ mở ra...

- Bác Lâm, rốt cục bác đã tỉnh lại rồi.

Khuôn mặt Tiêu Dương lộ vẻ tươi cười.

Trước mắt đen kịt.

- Tôi...

Có lẽ lâu lắm rồi không phát ra tiếng nói, giọng nói lúc này hơi khàn khàn.

- Tôi ... Tỉnh rồi?

Trong đầu Lâm Xuân Yến như trống rỗng, chỉ chốc lát đột nhiên kinh hãi kêu lên:

- Phong! Cẩn thận con ơi!

Trí nhớ của Lâm Xuân Yến như trở lại tai nạn giao thông năm đó trong nháy mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, tiếng kêu vang vọng lên.

Vẻ mặt bà kinh hoảng:

- Phong ơi! Đừng cử động!

- Bác Lâm...

Giờ phút này Tiêu Dương không nén được, giọng nói từ từ vang lên. Trong đầu người mẹ bình thường mà vĩ đại này, tại một tích tắc khi tỉnh lại, tiềm thức vẫn là bảo vệ con mình...

Đó là tình thương của mẹ.

Tình cảm ấy luôn khiến trái tim ấm áp, âm thầm xúc động và cảm động...

- Phong! Phong ơi!

Ngay lúc này, trên giường, một bóng người mê man giật mình tỉnh dậy, ý thức từ từ khôi phục, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gọi vô cùng quen thuộc mà xa xỉ...

Thân thể gã chấn động như bị sét đánh!

Một lúc lâu sau, trong bóng tối, bóng người kia từ từ di chuyển đến, nước mắt trong suốt tràn mi, lóe lên ánh sáng mê người trong bóng đêm. Giọng nói của gã nhẹ nhàng giống như sợ mình đang mơ, vừa sợ hãi lại có vô cùng thâm tình, không nén nổi kích động run rẩy toàn thân, từng chữ, từng chữ động xuyên qua ngực, thẳng tới yết hầu, hóa thành nước mắt...

- Mẹ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️