Xoạt!
Sắc mặt Trương Hồng trắng bệch trong nháy mắt, cảm thấy từng luồng khí lạnh bốc lên từ bụng dưới, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt cô bối rối nhìn Tiêu Dương bước tới gần, cảm thấy dường như sắp hít thở không thông, môi run rẩy, hai chân hơi nhũn ra, suýt không đứng được:
- Giám... Giác đốc Tiêu...
- Có trăn trối gì thì nói đi
Cách một cái bàn làm việc, Tiêu Dương ngừng bước.
Ánh mắt Trương Hồng hoảng sợ.
Cô không dám hoài nghi lời Tiêu Dương nói chút nào. Tiêu Dương giữ hai hung phạm giết người bên mình, chỉ sợ rằng chính hắn cũng đã từng giết người thật. Hôm nay mình lại được hắn nói cho biết bí mật này...
Giết người diệt khẩu!
- Không... Đừng... Đừng tới đây!
Sắc mặt Trương Hồng đã xanh mét rồi, hai chân nhũn ra, giọng nói vô cùng bối rối:
- Giám đốc Tiêu, tôi không biết gì hết! Tôi không biết gì hết!
- Cô gửi video tới cho sở cảnh sát phải không.
Giọng nói của Tiêu Dương vang lên bình thản.
Vẻ mặt Trương Hồng đột biến, hai chân co quắp tê liệt, suýt nữa ngã bệt xuống đất:
- Tôi...
Hơi thở lạnh lùng khiến Trương Hồng hầu như không thở nổi. Chỉ một chốc sau, rốt cục cô không chịu nổi nữa, sắp sửa sụp đổ tới nơi:
- Giám đốc Tiêu, tôi biết sai rồi! Tôi sai rồi! Anh tha cho tôi đi... Tha cho tôi đi.
- Tha cho cô?
Tiêu Dương nói lạnh nhạt:
- Thế ai tha cho tôi đây?
Bịch!
Rốt cục Trương Hồng không chống đỡ nổi nữa, ngồi tê liệt trên mặt đất, giọng nói bối rối, cầu khẩn:
- Giám đốc Tiêu, tôi chỉ nhất thời bị quỷ mê tâm hồn, tham vị trí giám đốc! Là lỗi của tôi. Van anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ lập tức biến mất!
Ngay lúc này, trong lòng Trương Hồng đã sinh ra sự sợ hãi kinh khủng đối với Tiêu Dương.
Sự coi trọng của tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh theo Trương Hồng vốn nghĩ là bởi lão muốn báo ơn cứu cha của Tiêu Dương. Mà hôm nay, khi đoạn video kia bị giao cho cảnh sát nhưng Tiêu Dương lại biết được nhanh chóng như vậy, mà phía cảnh sát còn chưa có bất cứ động tĩnh gì...
Điều này đủ để nói rõ, vị giám đốc Tiêu Dương này có năng lực kinh người phía bên nội bộ cảnh sát!
Hắn không phải là một thành ranh nhà quê, càng không phải đối tượng mình có thể động vào!
Giờ khắc này Trương Hồng đã biết vị trí của mình ở đâu rồi.
Đôi mắt Tiêu Dương tỏa ra sát khí lạnh lùng, khiến cô có cảm giác sợ hãi của cái chết, lúc này căn bản bất chấp, quỳ trên mặt đất cầu xin Tiêu Dương:
- Giám đốc Tiêu, tôi sai rồi! Thật sự tôi biết lỗi rồi!
- Đứng lên.
Tiêu Dương nhíu mày.
- Van xin anh...
- Đứng lên!
Giọng Tiêu Dương chợt to hơn vài phần, ánh mắt lạnh lẽo:
- Trừ phi cô muốn quỳ tới chết!
- Đừng mà!
Trương Hồng vội vàng đứng dậy, hai chân run rẩy. Trong tích tắc này, hình ảnh của Tiêu Dương trong lòng Trương Hồng đã giống như một ác ma, không dám kháng cự chút nào, sợ rằng trêu chọc vào ác ma như vậy sẽ là cơn ác mộng vĩnh hằng của mình!
- Chuyện này... Ngoài cô ra, còn có người thứ hai biết hay không?
Giọng nói của Tiêu Dương vô cùng bình tĩnh
Sắc mặt Trương Hồng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run lẩy bẩy:
- Không... Không...
Những lời này của Tiêu Dương, Trương Hồng trực tiếp hiểu là hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu rồi!
- Nói!
Tiêu Dương quát lên.
Phịch!
Thân thể vừa mới đứng lên lập tức quỳ ngã xuống. Ngay lúc này, khí thế toàn thân Tiêu Dương tỏa ra khiến Tiêu Dương có cảm giác sợ hãi tới tận linh hồn!
- Không có... Không có ai biết cả!
Nước mắt nước mũi Trương Hồng dàn dụa:
- Giám đốc Tiêu, anh tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!
Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững nhìn Trương Hồng:
- Chưa chắc đã không thể tha cho cô, chẳng qua còn phải xem biểu hiện của cô như thế nào.
- Xin giám đốc Tiêu nói đi.
- Thứ nhất, tôi hy vọng rằng đoạn video này biến mất vĩnh viễn!
Nghe vậy, Trương Hồng lập tức bò từ mặt đất dậy, hai tay run rẩy thao tác trên máy tính. Một lát sau, vẻ mặt cô tái nhợt, giọng nói run run:
- Tôi thề... Đã xóa toàn bộ rồi! Giám đốc Tiêu có thể tới kiểm tra.
Tiêu Dương chắp tay đứng, hờ hững nhìn mặt Trương Hồng, miệng nói:
- Thứ hai, tôi không muốn gặp cô nữa.
- Tôi biến mất!
Giọng Trương Hồng run rẩy sợ hãi:
- Tôi lập tức biến mất!
- Không tiễn.
Tiêu Dương xoay người, mở cửa phòng Trương Hồng, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
- Người biết thân biết phận có khi sống được lâu hơn một chút.
Bước chân hắn từ từ rời đi...
Trong phòng làm việc, ánh mắt Trương Hồng thừ ra, hiển nhiên đã bị kinh sợ rất lớn. Chỉ chốc lát, đôi mắt cô tỏa ra vẻ hối hận vô cùng. Nếu không phải mình quá tham lam, làm một quản lý của Túy Vũ thì cũng đủ khiến vô số người hâm mộ rồi...
Hiện tại rơi vào kết cục hai bàn tay trắng thế này...
Tiêu Dương đi trở về phòng làm việc, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng giải quyết được mối phiền toái này.
- Anh Tiêu, vừa rồi anh đi đâu thế?
Hai anh em nhà Lý Bái Thiên đi tới đón.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi:
- Hai anh em các người đêm nay chú ý hành động của Trương Hồng. Nếu phát hiện ra cô ta có hành động gì khác thường thì lập tức báo cho tôi biết.
Cho dù cho rằng Trương Hồng không có gan gây sự gì nữa, Tiêu Dương vẫn lựa chọn phải cẩn thận một phen.
- Cái gì mới gọi là hành động khác thường?
Chu Mạt hỏi.
- Ngu quá đi!
Lý Bái Thiên quát lớn:
- Hành động bất bình thường thì là khác thường chứ sao?
Chu Mạt như bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu liên tục.
- Được rồi, thế nào là hành động bất bình thường?
Lý Bái Thiên lại hỏi Tiêu Dương.
- ....