- Hy vọng trong lòng y có chút hy vọng vào may mắn.
Bạch Khanh Thành không chần chừ nữa, lập tức cầm di động, vẻ mặt nghiêm túc gọi cho đại đội trưởng cảnh sát khu Dương Phổ, Uông Hùng Dương.
- Chú! Hiện tại trong tay cháu có bằng chứng một vụ án vô cùng quan trọng! Hy vọng chú dùng tốc độ nhanh nhất phái một đội cảnh sát tới trợ giúp cháu điều tra!
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề!
Uông Hùng Dương cũng hiểu rõ tính cách của Bạch Khanh Thành, không khỏi cười khổ:
- Con nhóc con này, lần này muốn đi lục soát nơi nào? Về vụ án gì?
- Tập đoàn Hắc Sơn! Án điều chế ma túy!
- Cái gì!
Giọng Uông Hùng Dương đột nhiên cao lên vài phần.
Nửa ngày sau, y mới trầm giọng, nghiêm túc nói:
- Có chứng cứ gì không?
- Có người tận mắt nhìn thấy!
Bạch Khanh Thành nói:
- Người này chú biết, Tiêu Dương!
Đầu kia điện thoại, Uông Hùng Dương trầm ngâm trong chốc lát, từ tốn nói:
- Trừ bọn họ ra, việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, tránh để đánh rắn động cỏ.
- Chú à...
Bạch Khanh Thành hơi khó hiểu ý của Uông Hùng Dương. Mình chuẩn bị lập tức triển khai hành động điều tra, lại còn cần phải giữ bí mật gì chứ?
- Đêm nay cháu cũng không được hành động nữa.
- Tại sao?
Vẻ mặt Uông Hùng Dương nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Đi cũng chỉ tốn công vô ích thôi! Trước mười giờ, chú nhận được tin, tầng hầm của tập đoàn Hắc Sơn xảy ra hỏa hoạn lớn, rất nhiều thành viên phòng cháy đã chạy tới hiện trường. Nếu đúng như lời cháu nói thì tất cả mọi chứng cứ đều bị tiêu hủy rồi!
- Trịnh Thu!
Bạch Khanh Thành nghiến răng nghiến lợi, đồng thời không nhịn được, nổi giận hừ một tiếng:
- Đốt luôn xưởng! Xem ra thật sự y đã chuẩn bị thừa nhận tổn thất lớn rồi!
- Chị hai, nếu tôi là cô thì hiện giờ tôi lập tức phái người tới giám sát tòa nhà của tập đoàn Hắc Sơn!
Đột nhiên Tiêu Dương lên tiếng:
- Có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy.
Nghe vậy, Bạch Khanh Thành ngẫm nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên:
- Không sai! Cho du Trịnh Thu có quyết liệt đến đâu, tuyệt đối không nỡ để toàn bộ vốn liếng của mình hủy đi như vậy! Nếu có thể vận chuyển ra ngoài... Chỉ sợ y sẽ... Có cứ điểm thứ hai!
Bạch Khanh Thành vỗ mạnh bàn trà.
- Thỏ khôn có ba hàng. Địa điểm chế ma túy của Trịnh Thu có lẽ không chỉ có một gian xưởng ngầm này.
Bạch Khanh Thành liền gọi mấy cuộc điện thoại, dùng giọng điệu nghiêm trọng nhất ra lệnh... Âm thầm theo dõi mọi cử động của mọi người trong tòa nhà trung tâm của tập đoàn Hắc Sơn!
Biến cố xảy ra tại quán cà phê Túy Vũ làm cho Tiêu Dương không còn tâm trí ngồi đợi tại khu nhà công Thu Tâm. Sao lại một phần ảnh chụp trong di động cho Bạch Khanh Thành rồi, hắn vội vã rời đi. Dựa theo lời Bạch Khanh Thành nói, quả thật mình đã gây ra chuyện lớn rồi!
Nếu như xử lý không cẩn thận, thân phận của hai anh em nhà Lý Bái Thiên bị phơi bày, chẳng phải chính mình đã hại hai người sao? Huống hồ bao che tội phạm giết người, theo luật pháp Tiêu Dương cũng có tội.
- Trong quán cô nương có ai muốn đối phó với tôi?
Tiêu Dương vừa lái xe, đôi mắt vừa không ngừng lóe sáng. Từ từ, trong đầu hắn chỉ còn lại một cái tên...
Trương Hồng!
Khả năng duy nhất là bởi cô ta oán hận mình cướp chức vị giám đốc Túy Vũ, chỉ cần mình xảy ra chuyện, như vậy hiển nhiên cô ta sẽ thuận thế trở lại vị trí rồi!
Đi thẳng tới quán cà phê Túy Vũ!
Bước chân Tiêu Dương nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của mình, vừa suy nghĩ vừa di động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã lạnh nhạt mở miệng:
- Bái Thiên, Chu Mạt, vào đi.
Cửa phòng làm việc mở ra...
- Anh Tiêu, chuyện đêm nay anh đã hài lòng chưa.
Chu Mạt cười mở miệng.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, tầm mắt như vô tình liếc về một hướng. Đó chính là vị trí đại khái của camera, nếu phỏng đoán từ đoạn video.
- Tôi có một việc muốn nói với hai người.
Tiêu Dương mỉm cười, nói với hai anh em nhà này:
- Thật ra... Tôi cũng đã từng giết người!
Tiêu Dương nói những lời này, trong phòng làm việc khác, một bóng người vọt đứng dậy, hưng phấn như gà chọi!
- Tiêu Dương giết người?
- Tốt! Tốt! Tốt... Chẳng lẽ là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt thật?
Khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh...
Lúc này vẻ mặt hai anh em Lý Bái Thiên đều kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Hiển nhiên bọn họ biết Tiêu Dương đã giết người. Trên núi Thiên Mã, đầu lĩnh của tổ chức sát thủ kia chết dưới một đao hoa lệ của Tiêu Dương. Nhưng tại sao đột nhiên Tiêu Dương lại nói với bọn họ? Đầu óc hai anh em thoáng cái không bắt kịp, vẻ mặt đều giống như nghe được tin tức này mà khiếp sợ vô cùng vậy...
- Tôi...
Tiêu Dương đứng lên, đột nhiên ôm bụng:
- Bụng tôi bỗng nhiên hơi khó chịu. Hai người chờ tôi một lát, tôi sẽ ra rất nhanh thôi.
Bóng Tiêu Dương hướng về phía phòng vệ sinh, đồng thời một tiếng nói nhỏ như muỗi kêu truyền tới rất nhanh bên tai Chu Mạt:
- Chu Mạt, hiện giờ anh vờ đi theo nói chuyện với tôi, đồng thời bước về phía bên trái ba bước, sau đó không cử động! Đừng hỏi tại sao, làm đi!
Nếu so sánh thì trong hai anh em, đầu óc Chu Mạt tốt hơn Lý Bái Thiên một ít.
Chu Mạt ngẩn ra, dù không hiểu Tiêu Dương có ý gì nhưng vẫn lập tức làm theo.
Bước chân di động, sau ba bước, rõ ràng trực tiếp chắn trước vị trí camera!
- Tránh ra! Mau đi ra!
Trong phòng làm việc tối tăm, một tiếng nói oán giận vang lên:
- Thằng đầu đất này, đứng đâu không đứng, không ngờ lại chặn ngay camera!
Tại màn hình bất ngờ chỉ còn cái mông vểnh cao của Chu Mạt, lại thỉnh thoáng nhúc nhích, vô cùng chói mắt.
Đồng thời tiếng Chu Mạt thỉnh thoảng lại vang lên...
- Hừ! Tôi cũng không tin anh không khai!
Lẳng lặng chờ đợi.
Cô tự lẩm bẩm:
- Không ngờ Tiêu Dương cũng là một tội phạm giết người...
- Ai bảo?
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lẽo vang lên từ phía trước.
- Ai đó?
Cạch, đèn trong phòng làm việc đột nhiên sáng lên!
Trương Hồng nheo mắt lại theo tiềm thức. Khi mở mắt ra, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, vẻ mặt rung động.
- Tiêu... Giám đốc Tiêu!
Tầm mắt Trương Hồng âm thầm liếc về phía màn hình giám sát. Cái mông gợi cảm của Chu Mạt