Dưới ánh đèn chiếu lại, bộ áo ngủ trắng mơ hồ lộ chút da thịt.
Con ngươi Tiêu Dương chấn động.
- Thật là lớn.
- Lưu manh.
Bạch Tố Tâm đi dép lê quay đầu trở lại, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc này Tiêu Dương cười hắc hắc, bỏ giầy cất bước đi vào.
Bạch Khanh Thành đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thấy Tiêu Dương tiến vào, vẻ tức giận trên mặt càng đậm, không nhịn được hừ khẽ một tiếng.
Tiêu Dương vô cùng cẩn thận đi tới, nhìn Bạch Khanh Thành, thử dò hỏi:
- Chị hai, vừa rồi trong điện thoại cô nói...
- Xem video rồi cậu sẽ hiểu.
Bạch Khanh Thành cầm điều khiển, bấm về phía TV.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn tới.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng!
Cuộc đối thoại vô cùng quen thuộc!
Bất ngờ đó là video quay lại cuộc đối thoại của mình và hai anh em nhà Lý Bái Thiên trong phòng làm việc!
Video ngắn ngủi chưa tới năm phút đồng hồ nhưng lại ghi chép một sự thật vô cùng rõ ràng.
Hai anh em Lý Bái Thiên là tội phạm giết người! Mà Tiêu Dương chủ động bao che cho hai người bọn họ!
- Có người gắn camera trong phòng làm việc của tôi?
Tiêu Dương biến sắc, đồng thời ánh mắt thoáng cái lạnh như băng.
Hành vi này rõ ràng là khiêu chiến ngay điểm mấu chốt của Tiêu Dương.
Tiêu Dương không thể nào ngờ nổi, phòng làm việc tại Túy Vũ mà rất hiếm khi mình đến lại bị người ta bố trí camera, hơn nữa ghi lại được cuộc đối thoại của mình và hai anh em nhà Lý Bái Thiên...
Hôm nay video này lại ở trong tay Bạch Khanh Thành, thế chẳng phải nghĩa là...
- Có người mang video này ... Tới báo án với cảnh sát sao?
Đồng tử của Tiêu Dương co rút lại.
- Không sai!
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:
- May mà đêm nay chú tôi ở trong cục, ông ấy nhận được báo án này trước tiên, hơn nữa phong tỏa tin tức cực nhanh, việc này hôm nay vẫn có rất ít người biết! Chẳng qua giấy không gói được lửa, cậu chỉ có thời gian một ngày. Nếu xử lý không tốt thì tốt nhất để hai anh em này lại biến mất lần nữa đi. Nếu không chúng tôi rất khó giải thích đấy.
Lúc này Tiêu Dương đã hiểu rõ rồi.
Có một người bí ẩn gửi video này, đại đội trưởng cảnh sát Uông Hùng Dương tiếp nhận, thấy nội dung video liền biết chuyện này có liên quan tới mình, lập tức chuyển cho Bạch Khanh Thành...
- Có biết thân phận người báo án không?
Tiêu Dương hỏi.
Bạch Khanh Thành lắc đầu, hơi nhíu mày.
- Hơn nữa vấn đề là trong tay đối phương sợ rằng không chỉ có một bản video này. Nếu cảnh sát chúng tôi không xử lý công bằng thì không biết gã còn có thể có hành động gì nữa.
- Có ai từng lắp đặt đồ vật như vậy tại quán cà phê Túy Vũ không?
Ánh mắt Tiêu Dương nheo lại.
- Cậu nói video này quay tại quán cà phê Túy Vũ sao?
Bạch Khanh Thành ngẩn ra, bật thốt lên:
- Có phải là người trong quán cà phê Túy Vũ...
Đôi mắt Tiêu Dương lóe sáng, một lúc sau mới xoay mặt đi nói:
- Chị hai, việc này tôi sẽ nghĩ cách xử lý. Hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn.
- Hiện tại là lúc nào rồi, cậu còn có chuyện khác.
Trong mắt Bạch Khanh Thành hiện lên chút tức giận.
- Tiêu Dương, ban ngày không phải tôi vừa mới nhắc nhở cậu rồi à. Hiện giờ là thời kỳ phi thường, tất cả ngôn từ, cử chỉ của cậu đều phải chú ý, bởi vì lúc nào cũng có khả năng rước lấy họa!
- Ấy...
Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành một chút:
- Chị hai, thật sự không thể nhắc tới chuyện khác sao?
- Trước tiên giải quyết vấn đề khó khăn này của cậu đi đã.
- Như vậy tạm thời mặc kệ chuyện xưởng chế ma túy bí mật của tập đoàn Hắc Sơn vậy.
Tiêu Dương đứng lên.
- Tôi quay về quán cà phê Túy Vũ một chuyến, điều tra...
- Chờ một chút!
Con ngươi Bạch Khanh Thành mở lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Cậu vừa nói cái gì?
- Tôi quay về Túy Vũ...
- Câu trước đó!
- Tập đoàn Hắc Sơn, chế ma túy!
Tiêu Dương xoay người, nói gằn từng chữ một.
Đôi mắt Bạch Khanh Thành lộ vẻ chấn động:
- Tiêu Dương, đây không phải là việc nhỏ, không thể nói lung tung...
- Cô xem ảnh chụp này cô sẽ rõ.
Tiêu Dương đưa di động đã chuẩn bị từ trước cho Bạch Khanh Thành, đồng thời miệng lại nói:
- Đây là ảnh đêm nay tôi lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn chụp được.
Tiêu Dương không nhịn được, sờ sờ mũi hai Cái. Chẳng lẽ đây là báo ứng? Mình vừa chụp ảnh người khác đã bị người khác quay phim rồi.
Đôi mắt Bạch Khanh Thành lộ vẻ khiếp sợ càng đậm, nửa ngày sau đứng bật dậy.
Vẫn mang theo chút khó có thể tin được.
- Cậu nói... Thật sao?
- Tận mắt nhìn thấy!
Vẻ khiếp sợ trong đôi mắt Bạch Khanh Thành rất nhanh liền biến thành lửa giận, tức giận bùng lên, cầm chặt điện thoại:
- Tập đoàn Hắc Sơn! Hóa ra khối u ác tính rất lớn ẩn tại Minh Châu lại là tập đoàn Hắc Sơn!
Nếu chuyện đúng như lời Tiêu Dương thì quả thực Bạch Khanh Thành không thể tưởng tượng nổi. Những năm gần đầy tập đoàn Hắc Sơn vụng trộm chế ma túy, không biết đã đầu độc bao nhiêu người rồi!
- Vờ đạo mạo trang nghiêm! Không ngờ lại có dã tâm lang sói!
Bạch Khanh Thành hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên ánh sáng:
- Không được! Tôi phải lập tức tổ chức hành động truy quét!
Đôi mắt Tiêu Dương lộ vẻ tán thưởng. Hắn vỗ ngực trước mặt Tô Tiểu San, nói cảnh sát nhất định sẽ lục soát, đó là bởi hắn hiểu rõ Bạch Khanh Thành là người ghét ác như thù! Hắn lập tức gật đầu, nói:
- Trong quá trình lẻn vào, tôi bị bọn họ phát hiện ra. Nếu như không hành động sớm thì tôi sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn sẽ tiêu hủy xưởng chế ma túy này!
- Tiêu hủy?
Bạch Khanh Thành ngẩn ra, trán hơi nhăn lại:
- Từ ảnh cậu chụp lại thì quy mô của xưởng chế ma túy này không hề nhỏ. Nếu thật sự muốn tiêu hủy trong thời gian ngắn thì sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn sẽ tổn thất một khoản cực lớn!
- Tổn thất có lớn nhưng chỉ cần danh tiếng còn, tập đoàn còn chưa bị đóng cửa thì có thể kiếm lại được!
Tiêu Dương lạnh nhạt nói:
- Thế nên phải xem Trịnh Thu nghĩ thế nào thôi.